Thứ Ba, 13 tháng 4, 2010

Mộng thủy tinh


Thân tặng HLK.Hy vọng em cũng thích câu chuyện này

Hắn.
Hắn cao 1m73. Bộ mặt không có gì đáng giá ngoaì nụ cười và giọng nói nhẹ nhàng.
Hắn. Một thằng đàn ông thuộc dạng mềm mỏng biết chiều lòng đàn bà.Không sang trọng , không cầu kỳ Hắn thuộc mẫu người giản dị dễ gần.
Hắn đến. Sau một tiếng điện thoaị gọi báo trước. Chắc Nàng không biết là hắn nghỉ hôm nay. Càng không biết là hắn có ý định đến thăm Nàng.

Hơn một tháng rồi, kể từ cái hôm ở rạp Kino ấy Nàng và Hắn không gặp nhau. Không gặp mặt thôi chứ Hắn vẫn nhắn tin và gọi điện cho Nàng. Những tin nhắn vẫn nồng nàn hai chữ "Nhớ bạn".
Nàng có lúc đã cười khẩy"bạn ư? bạn bè gì mà gặp nhau hôn lấy hôn để như chưa bao giờ được hôn ấy". Nàng cười tự chế giễu mình. Nàng cố gắng kiềm chế tình cảm của mình lắm lắm mà không hiểu sao vẫn bị hắn cuốn đi không có cách nào chống lại được.
Hôm Nàng nghỉ 2 ngày Hắn cũng nghỉ một ngày thứ 7. Cứ nghĩ là sẽ có cơ hội gặp nhau. Lâu lắm rồi không gặp mặt Hắn cảm thấy nhớ và Nàng cũng vậy. Dù biết là không nên. Nhưng Nàng đã mất ngủ vì Hắn. Chính xác là 2hôm. Cứ tầm 2,3 h sáng là Nàng tỉnh. Và thế là nghĩ đến Hắn.
Nhớ cái cảm giác hôm ở rạp Kino. Nhớ cái lúc ở nhà Nàng ,hắn đi giày và túm lấy Nàng hôn.Nhớ cái lúc xem phim xong đứng lên ra ngoaì Hắn lại tóm lấy nàng hôn.Nhớ cái lúc đi cầu thang xuống Hắn cõng Nàng. Rồi cái lúc Nàng để quên điện thoaị cả hai chạy lên hộc tốc. May mắn sao điện thoaị vẫn còn. Hai đứa đi ra Hắn lại ôm lấy Nàng hôn...

Lần nào cũng là Hắn chủ động. Nàng luôn bị bất ngờ. Nhưng chả có lần nào Nàng chống cự laị. Chả lần nào Nàng từ chối.
Đơn giản một điều: Nàng thích.Nàng thích Hắn thật rồi. Như là Hắn đã thích Nàng. Thích chưa hẳn là đã yêu. Nhưng cũng gần như thế. Vì chả có ngày nào Nàng không nhớ đến hắn. Dù Nàng tự dặn mình nhiều lần hãy quên hắn đi. Hắn không phải là của nàng. Hắn không thuộc về Nàng. Mãi mãi là như thế. Dù nhiều lần trên mạng Hắn bảo không gặp nhau tốt hơn. Nhưng lần nào người muốn gặp nhau trước cũng là Hắn. Và Nàng không thể nào cưỡng laị.

"Hôm nay mình nghỉ.Mình đến thăm bạn nhé.Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau"
Nàng không ngờ là hôm nay Hăn đến. Nàng mặc bộ quần áo xoàng xĩnh đã mấy hôm rồi. Nàng muốn mặc một bộ mới. Nhưng không nghĩ là hắn đến nên không thay. Mà thôi kệ đi . Hắn đâu phải là người yêu của nàng. Nàng cứ để thế để Hắn thấy không phải lúc nào Nàng cũng trang điểm lộng lẫy. Không phải lúc nào Nàng cũng hấp dẫn bởi những bộ quần áo đẹp. Mặc dù thật lòng mà nói nàng luôn luôn muốn đẹp trước hắn.

"Ừ đến đi": Nàng nói vậy. Rồi chợt nghĩ "Sao chả bao giờ nàng nói được là Thôi đừng đến nữa muộn rồi...". Mặc dù Nàng ngồi ngáp ngắn ngáp dài từ naỹ. Hai cô bạn cũng vậy. Sắp đến giờ đi ngủ. Vậy mà Nàng lại còn nói thêm "Đến đây chơi tá lả. Nhà mới mua mấy bộ bài đấy".Chán thật . Đôi khi Nàng chán thế đấy. Chả bao giờ làm được cái cần làm. Cứ theo hứng. Thế rồi lại chán...

Hắn đến, sau hơn mot tieng dong hồ vi trời mưa tuyết.
Nàng xuống mở cửa và ngạc nhiên thấy hắn diện một cái áo khoác rất đẹp màu bộ đội. Không phải cái áo mọi lần đi với Nàng. Cái này đẹp hơn rất nhiều. Nàng thấy thế. Và thấy hắn mặc rất hợp. Trông bảnh hơn rất nhiều

"Hallo". Lần nào gặp nhau Hắn cũng chào vậy. Nàng mỉm cười" Lạnh lắm phải không?" Rồi Nàng và Hắn hôn nhẹ vào môi nhau. Cảm giác nhẹ nhàng và ngọt ngaò...

Hắn đến và được đón tiếp nồng nhiệt. Mọi người mời hắn ăn đủ thứ. Hắn được cái dễ tính. Cho gì cũng ăn. Và uống nước chè tỳ tỳ. Hắn có cái kiểu nói khôi hài mà ai gặp cũng dễ chiụ. Nàng thì cảm thấy Hắn dễ chịu ngay từ lần đầu tiên. Nhưng không biết rằng một ngày sự đễ chịu đó đã làm Nàng khốn khổ.

Bốn đứa chơi tá lả đến đêm. Hắn dường như chưa muốn về. Chỉ có Nàng và cô bạn là muốn ngủ. Ngày mai Nàng phải đi làm từ sớm. Hắn có thể ngủ đến 9h sáng nhưng Nàng phải dậy từ 5h30.
Nàng baỏ" Hết giờ thăm nuôi rồi". Cuộc chơi chấm dứt.

Hắn ngồi nghế cạnh Nàng. Một cô bạn trùm chăn ngủ. Một cô bạn đi vào toilet. Chỉ có mình Nàng và Hắn. Môi hắn chạm môi Nàng. Nàng cảm thấy lưỡi hắn uớt nhoẹt. Hắn đòi mở nhạc nhaỷ. Nàng không biết nhaỷ. Hắn kéo Nàng đứng đậy bế bổng nàng lên. Hắn kêu" Nhẹ quá". Có thể Nàng gầy. Nhưng nàng không thích beó. Đôi khi muốn ăn phải kìm nến. Nàng mở nhạc modeltalking và bảo hắn nhảy đi. Hắn nhảy một mình. Cô bạn tắt đèn tối om. Thắp nến mờ aỏ. Hắn nhảy khá đẹp. Nàng không ngờ. Tự nhiên thấy thích Hắn hơn rất nhiều. Nàng lấy album ảnh cho hắn xem,. Hắn bảo "Xinh gái thế mà không có ai rước a? Hay kén quá?" Nàng bảo "Ừ". Hắn cười" Lại còn ừ. Lấy chồng đi không ế đấy". "Không thích lấy". "Thì phải ở vậy một mình suốt đời". " Thích thế"

Rồi hắn nói Nàng có một giọng nói không thể nhầm lẫn với ai được. Hắn hỏi rằng giọng hắn có dễ nghe không? Nàng bảo "dễ". Không dám nói là " Ngọt ngaò". Nàng không muốn khen hắn bất cứ cái gì. Dù đám bạn Nàng đứa nào cũng khen hắn. Nhưng như Nàng đã nói rồi Hắn không phải thuộc về Nàng nên hắn có tốt hay xấu Nàng cũng không cần bận tâm. Nàng vốn hờ hững lâu rồi về chuyện tình cảm. Nàng chóng yêu nhưng cũng chóng chán. Lẽ ra hắn không nên quyến rũ Nàng. Lẽ ra hắn nên biết dừng lại ở đâu. Dù Nàng và Hắn lúc nào cũng nhắc nhở nhau. Nhưng rồi cuối cùng chẳng ai chịu rời nhau cả. Nàng đã từng xóa số điện thoaị hắn. Nhưng chỉ vài ngày sau hắn lại nhắn tin. Thế là nàng lại ghi laị. Cứ nghĩ nếu hắn gọi hay nhắn tin thì sẽ không trả lời. Nhưng lần nào thấy nhắn tin cũng vội trả lời. Dù lúc đó Nàng đã ngủ.
Hơn 12h đêm Hắn về. Nàng đưa hắn ra cửa. Đi giày xong là ôm lấy Nàng. Nàng cũng ôm Hắn. Bởi Nàng biết đó là điều tất yếu phải xảy ra. Gần 2 tháng rồi. Hắn nhớ Nàng và Nàng cũng vậy. Cả hai hôn nhau trong bóng tối. Không ai nói câu gì cả. Có cần phải nói không? Nàng không biết.. Mà biết nói gì? Và nói làm sao được khi đôi môi đã cận kề đến thế?
Hắn về rồi Nàng trở vào nhà ngủ.Giấc ngủ đầy mộng mị. Trong mơ Nàng thấy hắn. Hắn đến rồi đi..."Mộng đẹp như thủy tinh rơi..."

Nàng
Nàng nhỏ nhắn xinh xắn. Hồn nhiên và đơn giản. Nhìn Nàng không ai nghĩ Nàng có thể đau khổ về bất cứ chuyện gì. Bởi người ta luôn thấy nàng cười. Nụ cười vô tư và tinh nghịch.

Nàng đã từng thất bại một lần trong hôn nhân. Sau đó dường như Nàng rất khó yêu ai. Có nhiều người đàn ông thich Nàng. Thích ngay từ lần đầu tiên gặp mặt,nhưng Nàng chưa rung động vì ai. Không phải vì nàng không còn cảm giác về tình yêu.. Không phải Nàng mắc bệnh lãnh cảm. Cũng không phải vì Nàng sợ. Tuy nhiên không phải thằng đàn ông naò cũng tốt cả hay đểu hết. Mà là do Nàng chưa cảm thấy thực sự yêu .
Mãi cho đến hôm gặp hắn. Không biết là trời xui khiến thế nào làm cho Nàng và hắn gặp nhau.chẳng biết là may mắn hay xui xẻo đến với nàng. Giá như hôm ấy hắn không đi cùng thằng bạn đến chỗ hẹn thì có lẽ bây giờ nàng không phải nhớ về hắn nhiều đến vậy.

Hôm ấy nguời ta dẫn thằng bạn hắn đến giới thiệu với nàng. Nàng không thích cái kiểu làm quen bằng cách giới thiệu nên đám nào cũng đều không thành.. Bỗng nhiên hắn xuất hiện. Không nổi bật không đẹp trai hào nhoáng. Nhưng giữa hắn và nàng có một sự đồng cảm lạ lùng.. Hai nguời như có sức hút vào nhau.

Cả buổi tối hôm ấy chỉ có Nàng và hắn noí chuyện với nhau. Chẳng thèm để ý đến ông bạn ngồi trơ trọi một mình. Thằng bạn hắn trông cũng đẹp trai mỗi tội cù lần,chả biết nói năng gì..mà hắn thì nói năng thật dễ nghe. Tại hắn bỗng nhiên có mặt ngày hôm ấy. Thằng bạn hắn hỏi hắn rằng nàng có thích anh ta không? Hắn bảo không biét sao không đi hỏi nàng? Nhưng hắn vẫn hỏi nàng.Nàng cười"Thích nói với bạn anh ta hơn"
Thật ta Nàng không chết hắn ngay từ đầu.Nàng cũng có một số nguyên tắc cần phải có. Không bao giờ Nàng yêu người nào trước khi người đó thích mình. Ngày hôm sau hắn nhắn tin cho Nàng. Và bắt đầu một chuỗi ngày nhắn tin gọi điện.

Nàng bắt đầu cảm thấy nghĩ về hắn nhiều hơn. Dù biết là không nên. Nhưng Nàng không kiềm chế nổi. Nàng biết mình cần phải quên hắn. Nhưng cái hôm xem ca nhạc nàng đã để yên tay mình trong tay hắn..cảm giác thật nhẹ nhàng. Tay hắn mềm mại và ấm áp...
Nàng nhớ có một buổi tối hắn gọi điện rủ Nàng đi ăn . Hai đứa đi khắp trung tâm của cái nơi heo hút Nàng ở chẳng tìm được một quán ăn nào lịch sự. Đành phải vào ăn món bánh mỳ thổ. Nàng thích món naỳ.Hắn thì dễ daĩ. Bây giờ cho cái gì vào bụng là tốt lắm rồi. Ăn xong hắn đưa Nàng về. Định rủ đi hát karaoke nhưng sợ hôm sau Nàng đi làm sớm không dậy được. Mặc dù Nàng rất thích đi.

Lần đầu tiên chỉ có mình nàng với hắn. Hôm đó lần đầu tiên hắn hôn nàng. Lần đầu tiên với cái vẻ luống cuống hắn hỏi Nàng rằng hắn còn có thể yêu được nữa không? Nàng không hiểu ý hắn. Hắn đã vội trả lời rằng không. Hắn không thể nào yêu thêm được nữa. Nàng hơi buồn. Nhưng biết là hắn nói sự thực.

Hắn bảo lẽ ra không nên gặp nàng." Vậy có hối hận không?" Nàng hỏỉ." Bây giờ vẫn chưa muộn" Hắn bảo " Vậy thì đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau nhé. Từ ngày mai sẽ không gặp nhau nữa."Nàng bảo thế dù biết rằng như thế làm trái tim Nàng tan nát.
"Không gọi điện không nhắn tin nữa nhé?" Nàng gật đầu "Sẽ xóa số điện thoaị vào ngày mai".
" Không thỉnh thoảng cũng phải gọi điện hỏi thăm nhau chứ, bạn bè mà"
"Thôi khỏỉ" Nàng bỗng nhiên thấy ghét hắn ghê gớm.
Hắn vẫn ghé sát mặt nàng.Nàng bật cười" Bạn bè gì mà đòi hôn ?"." Lần cuối cùng.Hôn 10 cái rồi về nhé?" Nàng quay mặt và xuống xe. Hôm ấy hình như Nàng cảm thấy như mất đi một cái gì. Hắn theo nàng lên nhà. Sau đó vài hôm hắn lại nhắn tin. Và nàng không thể nào cưỡng nổi lại nói chuyện điện thoaị với hắn và... lại gặp mặt.

Sau mỗi lần gặp mặt hình như hắn lại sợ hãi điều gì. Nàng cảm thấy điều đó. Không bao giờ nàng hỏỉ. Nhưng nàng đoán được. Nàng vốn nhạy cảm. Mong manh và yếu đuối... Nhưng đôi khi lại can đảm lạ lùng.
Hai tuần không gặp mặt mới nói chuyện môt lần. Hôm đi làm về sớm nàng nhắn tin trêu hắn là nàng được nghỉ và đang ở gần chỗ hắn. Hắn gọi điện mấy lần nhưng nàng không nhấc maý. Bởi vì nàng vẫn phải đi làm. Dẫu sao nàng cũng cảm thấy an ủi là hắn vẫn nhớ đến nàng. Hắn không thực sự là của nàng, nhưng khi nàng cần hắn vẫn có mặt cơ mà. Đôi lúc nàng tự hỏi mình cần có một người đàn ông để yêu hay chỉ cần một chỗ dựa bởi một sợi dây ràng buộc? Nàng biết không thể như vặy nhưng để quên hắn thật khó khăn.

Nhớ lần trên mạng hắn hỏi nàng có biết bài " Như đã dấu yêu không?" Hắn viết" Ước gì ta gặp nhau lúc chưa ràng buộc"Nàng cười " Mình thích bài mãi là người đến sau hơn" Và lẩm nhẩm hát" Vì sao em vẫn mãi yêu người. Nguyện yêu anh yêu mãi muôn đời. Em đâu hay tình em đã đến sau..."
Bài hát chính là nỗi đau của riêng nàng và Tôi.

Tôi .
Người đàn bà có gương mặt baby. Đôi khi sôi nổi quá độ , lúc lại trầm tư sâu lắng. Tôi, người đàn bà sống bằng nội tâm , yêu bằng tâm hồn.Tôi người đàn bà đã từng lỡ một chuyến đò. Bây giờ thấy sợ khi nhìn thấy dòng sông. Không biết khi trời đã về chiều có còn chuyến đò nào nữa không? Và chuyến đò ấy không biết có đưa mình sang được sông và cập được bến an toàn không?Tôi, người đàn bà tự đặt ra cho mình rất nhiều nguyên tăc. Để rồi phải khổ sở vì chính những nguyên tắc đó. Tự cho mình cứng rắn dù trong lòng mình quá yếu đuối. Trước nàng tôi là kẻ cứng cỏỉ. Tôi luôn là kẻ che chở cho Nàng. Nhưng trước hắn tôi là kẻ yếu đuối. Dẫu sao hắn cũng là đàn ông còn tôi là đàn bà.

Tôi biết hắn và biết cả nàng. Tôi biết Nàng đang nhơ hắn. Nhớ một cách quay quắt. Dù cố che dấu bằng nụ cười thường trực trên môi.
Tôi vẫn biết nàng đang đau khổ.
" Tại sao không quên đi?" Tôi bảo Nàng.

Cô bạn tỏ ra nhăn nhó.đến khổ sở" Tao đã cố thử quên mà không được. Ngày nào cũng vậy tao chỉ mong hắn không gọi điện không nhăn tin. Nhưng cả tuần nay không thấy hắn gọi điện là tao thấy nhớ kinh khủng"

" Nhớ để được cái gì? Mày có được cái gì đâu Hắn có phải thuộc về mày đâu?"
Tôi đã cố khuyên nàng quên hắn. Nhưng xem ra nàng không phải tuýp người dễ quên. Tôi biết cả tuần nay nàng mong chờ điện thoaị của hắn.
Cả tuần hắn lặng thinh . Chắc là có chuyện gì đó xảy ra. Mà có thể là không. Đối với hắn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Chỉ có trời mới biết hắn đang nghĩ gì và đang muốn gì. Nhưng dù sao tôi cũng đoán ra hắn đang nghĩ gi. Dù sao tôi cũng là bạn hắn. Dẫu sao tôi cũng biết hắn đang sợ sau mỗi lần gặp nàng . Bởi sau mỗi lần gặp nhau bọn họ lại gắn bó hơn ,thân thiết hơn.

Tôi là kẻ thứ 3 lúc nào cũng lẵng nhẵng bám theo hắn và nàng. Bất cứ cuộc vui nào có mặt hắn và nàng là có mặt tôi. Đơn giản thôi vì mỗi lần Nàng và hắn hẹn gặp nhau là tôi lại bị kéo vào cuộc: Nàng muốn đến gần hắn nhưng lại sợ. Nàng lấy tôi làm cái bình phong. Những tuởng rằng tôi có thể ngăn cách cho Nàng không đến gần hắn. Nàng tưởng rằng có mặt tôi hắn không thể đốt cháy lên lên ngọn lửa tình.

Hóa ra Nàng nhầm. Cả tôi và hắn cũng vậỵ. Hắn lôi nàng và tôi đi hát karaoke, đi Kino đến sáng. Lần nào chia tay hắn ,chúng tôi cũng rã rời vì mệt. Nhưng tôi vẫn nhận thấy ánh mắt hắn dành cho nàng. Nó đắm đuối và đam mê. Nhưng hơi rụt rè. Nhất là khi cảm nhận được sự chú ý của tôi. Hắn không biết rằng tôi đã thấy hắn và nàng hôn nhau thế naò. Cả hai không thể biết được. Bởi vì họ chỉ chú ý đến nhau. Có thèm để ý đến ai nữa đâu?

Hơn một tuần rồi , kể từ cái buổi tối hắn đến hình như bọn họ không liên lạc với nhau. Tôi thấy nàng trầm tư hẳn. Nàng ít nói ít cười. Cái hồn nhiên dường như biến mất .
"Nếu nhớ quá thì gọi điện cho hắn đi" Tôi bảo .
Nàng lắc đầu" Thôi tao chịu được. Mà có lẽ không gọi thì hơn. Chắc từ nay tao sẽ không gặp hắn nữa".
"Có được không đó? Tao không tin. Lần trước hơn 1 tháng gặp nhau.mà lần này còn nồng nàn hơn lần trước"

Nàng gượng cười. Tôi thấy trong đôi mắt một gợn buồn nhấp nhô. Chỉ một gợn thôi cũng đủ làm lòng tôi phải nao nao.. Tôi khẽ lắc đầu. Nàng nói "Tao không can đảm được như maỳ" Nàng sắp khóc. Còn tôi thì sửng sốt Tôi can đảm ư? Có lẽ với Nàng là như vậy.
Không bao giờ tôi khóc trước mặt mọi nguời. Cho nên không ai biết tôi là kẻ yếu đuối. Tôi đã cứng rắn lên rất nhiều, tôi đã không dễ dàng rơi nước mắt như Nàng. Còn Nàng dễ rơi như trẻ con. Rơi bất chợt và bất cứ lúc naò. Tôi thì không. Tôi có thể nén trong lòng. Và khi chỉ có một mình mới tuôn rơi.
Tôi tự cho mình là kẻ can đảm. Tự cho mình một nguyên tắc mà đôi khi trong đời cũng phải hiểu rằng sống chẳng thể theo một nguyên tắc nào hết. Nhất là tình yêu.

Nếu là tôi không bao giờ tôi yêu hắn. Nàng cãi " Không yêu chỉ mới thấy nhớ thôi "Ừ thì cứ cho là chỉ nhớ thôi. Không yêu mà cái bộ đã thẫn thờ đến thế nữa là yêu. Nàng cho tôi xem những tin nhắn của hắn. Cũng nồng nàn và tha thiết lắm. Cũng nhớ nhung thật nhiều. Nhưng đúng là chưa nói đến chữ "yêu"

Tôi nhớ hôm hắn chở tôi và Nàng đến một quán ăn Ý. Ấn hai đứa vào ghế bắt gọi đồ ăn. Hắn phải đi làm việc tiếp nên không yên tâm. Đi rồi vẫn gọi điện bảo "Hai đứa phải gọi đồ ăn nhé,không được chỉ uống đâu đấy. "Hôm đấy tôi bật cười và bắt nàng ăn cùng. Hắn quay lại còn giễu cợt" Được ăn có người trả tiền hộ sao không gọi món gì thật đắt tiền vaò?" Hôm ấy thấy hắn thật sự đáng yêu . Thảo nào nàng thích hắn đến vậy.

Tôi bật cười. Kể cũng lạ cho hai người. Không ai chịu nhận rằng yêu nhưng lại nhơ nhau đến kỳ lạ. Chắc bữa nào tôi phải gặp hắn để nói cho rõ ràng. Tôi không muốn cả hai đau khổ.Vì hắn là bạn tôi . Và Nàng cũng vậy.

----------------------------------

Bữa tiệc bắt đầu từ lúc 8h tối. Nhưng phải đến gần 9h tôi mới có mặt. Sau khi bắt tay chủ nhà và làm mấy thủ tục chào hỏi mọi nguời thì người đến bên tôi là hắn.
Tôi hơi giật mình. Chỉ hơi thôi Vì tôi thừa biết đến đây sẽ gặp hắn. Hắn mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc mà tôi nhớ đã có lần đi chơi hắn mặc. Giật mình là vì trông hắn có vẻ hốc hác. Đôi mắt có vẻ không nhanh nhẹn và ánh lên những tia buồn. Kỳ la. Mới mấy tháng thôi không gặp mà trông hắn như người xa lạ.

"Hallo".Hắn chào tôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay hắn chìa ra. Cảm nhận sự ấm áp từ đôi tay người đàn ông.

"Thế naò? Bạn vẫn khỏe chứ?" .
" Vẫn khoẻ.Còn bạn?"Hắn khẽ đưa mắt nhìn sau tôi.
Tôi cười"Không có nàng đâu.Mình đến một mình"

Một thoáng thất vọng. Chắc hắn buồn lắm. Vì chưa bao giờ hắn thấy tôi đi một mình. Bất cứ cuộc vui nào có tôi là có nàng. Hắn chưa hề thấy lần nào vậy. Nhưng lần này là sự thực.

Hắn kéo tay tôi " Đi đi tôi cần phải nói chuyện với bạn.Chúng ta rời khỏi nơi đây". Hắn kéo tôi rời khỏi đám đông đang chúc tụng nhau bằng bia rượu và những món ăn ngon.
Vợ chồng chủ nhà lấy làm ngạc nhiên nhìn tôi và hắn. Cô vợ chủ nhà còn nhìn hắn khẽ thì thầm "Chị ấy phải không? Đẹp đấy chứ anh?". Hai má tôi bừng đỏ. Nhưng chợt thấy buồn cười vì biết họ lầm tưởng tôi với Nàng. Anh bạn chủ nhà lấy làm tiếc vì tôi chưa kịp ăn uống gì đã bị kéo đi. Đứa con trai đầy tháng đang oe oe khóc. Họ hạnh phúc thật.
Sao mình không được hạnh phúc như thế?

---

Hắn đưa tôi đến một quán cafe yên tĩnh . Chỉ có nhạc nhẹ du dương và ánh đèn màu yếu ớt.

" Tại sao nàng không đến?"

" Nó bận đi với người khác rồi"

" Với ai?"

" Chẳng phải là bạn muốn nó lấy chồng sao? Chẳng phải là bạn lo cho nó không lấy được chống sao? Bây giờ còn đi hỏi câu đó?"

Hắn vò đầu" Bạn không hiểu.Phải tôi lo cho nàng không lấy chồng nếu chúng tôi còn gặp nhau.Nhưng trhật sự không gặp nàng tôi cảm thấy nhớ.Thật sự biết nàng đi với người khác tôi cảm thấy đau khổ.Tôi không biết đó có thể gọi là yêu không?Nhưng tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào khi biết rằng hôm nay nàng không đến đây mà lại đi cùng người khác."

"Phảỉ. Nó đi cùng người đàn ông khác. Rất có thể bọn họ sẽ lấy nhau. Còn bạn thì sao? Bạn có thể cho nàng cái gì? Cứ cho là bạn yêu đi. Nhưng bạn không thể cưới nàng. Bạn hãy nghĩ xem bạn có thể bỏ vợ con vì Nàng không?"

Hắn lại vò đầu bứt tai "Ôi ôi Tôi không thể . Đúng là không thể hy sinh được vì nàng. Nhưng làm sao tôi có thể chia tay vợ, bỏ rơi hai đứa con tôi"

"Thấy chưa? Đàn ông thằng nào cũng thế cả. Muốn cả vợ con lại muốn cả bồ. Bạn nên biết rằng Nàng không phải là loại người ấy. Nàng không muốn phá vỡ gia đình bạn. Lại càng không muốn chỉ là kẻ thứ 3"

" Tôi biết, tôi biết.Bạn có biết là chính vì điều đó nên tôi càng yêu nàng hơn. Nàng không phải là kẻ dễ daĩ. Bạn có biết rằng chúng tôi chưa có chuyện gì xảy ra cả ,chỉ có ...hôn nhau"

Tôi nhếch mép." Mình biết.Nhưng nếu cứ gặp nhau nữa theo đà của hai người thì tình cảm không chỉ dừng ở những cái hôn đâu"

Hắn rút điếu thuốc lá và rit hơi daì. Tôi thấy đó là điếu thuốc thứ 5 từ lúc gặp. Lần đến thăm nàng chỉ trong một buổi tối hắn cũng đốt đến 5 điếu thuốc. Nhưng xem ra tối nay hơn là cái chắc.

" Sao bạn lại biết? Có phải cái gì nàng cũng kể cho bạn không?"
" Không phải cái gì cũng kể .Nhưng mình có thể đoán được"
Hắn kể lể "Bạn biết không? Ngày sinh nhật tôi nàng không đến. Dù Nàng hứa là sẽ đến: nàng còn nói là đã mua quà cho tôi . Vậy mà hôm đó nàng lại đi chơi với người đàn ông khác"

" Mình biết .Hôm đó bọn mình đi với nhau Người đàn ông đó thích nàng nhưng Nàng lại nhớ về bạn"

" Tôi không biết .Chỉ biết là ngày lễ tình nhân tôi nghỉ thêm một ngày hy vọng nàng trở về.Nhưng Nàng vẫn không về"

" Phaỉ. Ngày hôm đó bọn mình dự định trở về. Nhưng nghĩ là bạn phải đi làm rồi nên quyết định ở laị. Người đàn ông đó tặng Nàng một bông hồng đỏ rất to và đẹp"
Tôi chợt nhớ nàng có mua một món quà cho hắn. Nhưng cái ngày sinh nhật đã qua mà bọn họ không gặp nhau . Tôi hoỉ" sao không đưa hắn?". Nàng không trả lời. Chợt noí" Thôi có khi gặp nhau thì không còn mặc được nữa" Ừ có lẽ thế thật.

Mua hè sắp đến .Cái áo đó lại thuộc về mùa đông.Cái áo màu xanh bộ đội chắc là rất hợp với hắn."
Hắn nhìn tôi" Thật ra tôi biết nàng lâu lắm rồi.Từ ngày xưa.Hôm tôi gặp lại Nàng tôi hơi sững sờ.Nàng thì không nhận ra tôi.Ngày xưa tôi biết chồng nàng.Đó là một người đàn ông gia trưởng và bảo thủ Đã có lần tôi chở bọn họ về khi xe của họ bị hỏng.Ngày đó nàng luôn đuợc người đàn ông đó đưa đón.Nàng chưa bao giờ đi đâu một mình.Nàng không hề có chút ấn tượng nào về tôi bạn ạ.Còn tôi thì có rất nhiều.Nàng trẻ con và vui nhọn hồn hiên và nhí nhảnh"
" Bạn cũng là kẻ khôi hài được nhiều người yêu quý mà"Tôi bất chợt nhìn hắn.Không ngờ trong tâm trí hắn hình ảnh về Nàng thật quá nhiều.Hắn không biết rằng đám bạn tôi đứa nào cũng khen hắn.
" Nàng thế naò?"
" Cũng như bạn thôi.Đau khổ nhưng chịu đựng"" Bạn bảo tôi phải làm thế naò?"
" Đừng gặp nhau nữa.Hãy quên nhau đi"
" Bạn là người cứng rắn.Tôi sợ tôi không làm thế được.Tôi đã thử một lần.Gần 2 tháng chúng tôi mới gặp nhau.Vừa nhìn thấy nàng là tôi muốn ôm lấy ngay"
"" Rồi sao? Khi bạn về nhà bạn lại cảm thấy hối hận.lại muuốn cần phải quên nàng đi để lo cho vợ con đúng không?Không thể nào lựa chon mà muốn cả hai?Muốn lúc buồn thì đến với nàng? Còn bình thường thì làm người chồng người cha mẫu mực?""
"Tôi không muốn thế.Nhưng tôi không thể quyết đinh được"
" Hãy thử tưởng tượng thế naỳ.Tôi nhấc ly cafe của hắn lên " Nếu tôi cho một thìa nước mắm vào đây bạn có uống được không?"
"Tất nhiên là không rồi.Kinh khủng"
Tôi bật cười " vậy thì bạn hãy nhớ nàng là Nàng và vợ bạn là vợ bạn.Không thể để chung hai người được đâu.
Mặt hắn ngây dại Tôi nhìn và chợt nhận ra tại sao nàng thich hắn thế Hắn không đẹp trai lắm Nhưng mọi nét đều hài hoà,Nhìn vào thấy dễ chịu Nhất là giọng noí.Nghe êm ái mượt mà.Đúng như Nàng nói : không dám nói là ngọt ngào

Đôi lúc tôi tự hỏi Nếu hắn yêu tôi chắc gì tôi đã vượt qua được cám dỗ Trong mọi cuộc vui hắn luôn là thàng đàn ông ga lăng nhất.Tôi đâu có phải là kẻ cứng rắn.Bây giờ bỗng thấy thèm một bờ vai đẻ tựa vaò.Hắn nắm tay tôi thật chặt Bàn tay có những ngón thon dài mềm mại như đàn bà.Chợt thấy sao tay mình thô rap thế? Chợt nhớ đến một người đàn ông đã noí" Anh thì nghĩ đơn giản là chỉ cần hai người yêu nhau thì đã là của nhau rồi"Lúc đó tôi bảo đàn ông thì chỉ nghĩ đơn giản còn đàn bà phức tạp hơn nhiều. Em chỉ muốn anh là của riêng em .Cũng như nàng vậy :Làm sao nàng có thể chia sẻ hắn với ai được?

" Về đi mai mình còn phải đi làm" Tôi bảo
" Tôi đưa bạn về" Hắn nói
Tôi không từ chối Vì biết bây giờ cũng muộn rôi.Hắn lại là bạn lâu năm .Để cho hắn đưa về cũng có sao.
Hắn dừng ở trước cửa nhà.Tầm này chắc nàng đã đi ngủ.Trong đêm tối hắn nhìn tôi" Sao bạn không lấy chồng đi?" Vẫn câu nói như đã nói vơi nàng
" Ừ bây giờ lấy chồng thật khó.Mình đang cố nhắm mắt để lấy chồng mà chưa được"
" Tôi lo cho bạn" Tôi nghĩ chăc cũng lo cho Nàng lắm
Chợt nhớ đên một người đàn ông" Nếu em rời bỏ tôi tôi sẽ có ngay người đàn bà khác .Còn em sẽ không sống nổi đâu"
Tôi vẫn đang sống khi không có anh ta.Nhưng đúng là anh ta đã có người đàn bà khác. Đàn ông mà.Tôi chậc lưỡi.Cũng chẳng có gì đáng để mình nuối tiếc....

" Bạn về đi.Giờ này nàng chắc ngủ rồi"
" Bạn nhớ lấy chồng đi" Hắn baỏ và nhớ nói với nàng : tôi nhớ nàng lắm Chắc hôm nào đó bạn dẫn nàng về chúng ta gặp nhau nhé"
" Thôi đi tôi không muốn lẵng nhẵng bám theo hai người Tôi không muốn là kẻ thừa Tôi cũng phải đi tìm người đàn ông cho mình chứ?"
Suýt nữa tôi bật khóc Chỉ suýt nữa thôi Nhưng tôi kịp dừng lại
Gió đêm hơi lành lạnh, hè rồi thời tiết đã ấm dần lên, vậy là tôi đã sống qua thêm được một mùa đông cô đơn
Hắn nổ máy cho xe chạy Tôi nhìn theo tự nhiên thấy rưng rưng...

***

Tôi leo lên nhà . Mệt mỏỉ, nghĩ bây giờ đuợc ngủ ngay thì tốt
Nàng chưa ngủ .Nó đến bên tôi khẽ thì thầm" Hôm nay tao đi chơi rất vui .Anh ấy rất tốt rất đẹp trai.a... hôm nay hắn gọi điện mấy lần nhưng tao không nhấc may.. a.. mày có gặp hắn không?"
" Không gặp Thôi ngủ đi mai có gì nói sau"
Tôi ngáp dài và leo lên đệm nằm.Nàng vào toilet có vẻ tư lự vì không thấy tôi nhắc đến hắn
Bất chợt tôi nhận thấy dưới gôi một tờ giấy đã bị vò nát.Nét chữ nàng còn mới"Hôm nay tôi đi chơi với một người nhưng lại nghĩ tới người ấy .Tôi nhơ người ấy kinh khủng.Nhớ lắm không thể nào quên được"
Tôi thở dài .Nuốt nước mắt vào trong
Đêm lặng lẽ đến.Chợt nghe vang đâu đây như có tiếng thủy tinh rơi.Giấc mộng nào rồi cũng sẽ tan.Tình nào đẹp rồi cũng phôi pha.Chợt đau nhói khi bài hát tôi yêu thích vang lên
"Mộng đẹp như thủy tinh rơi.Tình ta nát tan những kỷ niêm....."
TraMy'sblog

Thứ Hai, 12 tháng 4, 2010

Những điều tưởng chừng như vụn vặt…

Những điều tưởng chừng như vụn vặt ( I )

Trước Tết trời nắng nóng như mùa hè. Có hôm nhiệt độ lên đến 32 độ. Ra đường người ta đua nhau mặc quần cộc áo ngắn tay.

Cô bạn gọi điện từ nước ngoài về .

_ Khỏe không chị ? Tết nhất đã sắm sửa được gì chưa?

_ Ối giời tết nhất bây giờ cũng có gì đâu. Đồ ăn , bánh mứt kẹo bán đầy đường. Mua một tý là xong. Mà nhà chị đã có mẹ chị lo rồi. Chị chả phải lo gì cả.

_ Sướng thế!

_ Ừ khổ mãi rồi cũng phải có lúc sướng chứ. Bên em thế nào?

_ Thì tết nhất vẫn như ngày thường. Mà năm nay rét quá chị ạ. Tuyết rơi nhiều.

_ Thế à? Chả bù ở nhà đang nóng như mùa hè. Mệt quá . Ai cũng kêu. Tết nhất kiểu này thì chẳng muốn ăn gì. Cũng chẳng muốn đi đâu vì ngại nắng quá !

+++

Nó chết. Khi mới 16 tuổi. Không phải vì bệnh tật. Mà vì tự tử.

Chả biết tại sao. Nó con một . Bố mẹ nó chỉ có mình nó. Nên rất được chiều. Nó cao ráo, xinh xắn , ngoan, học giỏi, chăm chỉ. Không như con chị họ nó tầm tuổi đấy chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Chỉ biết cặp bồ.

Bố mẹ nó lấy nhau vì tình yêu. Thế nhưng bọn họ lại như nước với lửa. Mẹ nó nóng tính , nói nhiều . Giọng nói oang oang,như quát. Bố nó hiền, nhưng cục, chịu đựng giỏi. Nhưng nếu mẹ nó quá đà thì bố nó mới nổi cơn điên đánh lại.

Mẹ nó quá ghê gớm nên sức chịu đựng của đàn ông có hạn. Vì thế lâu lâu lại thấy bố nó xách va ly đi. Chả biết đi đâu.

Lâu lâu lại thấy quay về. Hai người lại nắm tay nhau . Trông hạnh phúc như hồi mới cưới.

Họ hàng bảo đôi đấy như phường chèo. Vừa thấy cãi nhau đánh nhau xong lại âu yếm tình tứ được.

Biết thế nào được. Mẹ nó bảo đi xem bói rồi không bỏ được nhau. Nên cứ phải thế.

Tính mẹ nó chỉ thích làm bà chủ. Nghĩ ra được việc gì làm nhưng lại không chịu nhúng tay vào làm. Chỉ thích chỉ tay năm ngón. Nên đầu tư mua một cái quán ăn lại phải bán đi. Vì mẹ nó là chân chạy . Không bao giờ đứng yên.

Hôm nó chết bố nó không ở nhà. Tối hôm trước nó và bố còn nói chuyện điện thoại với nhau. Bố nó rất yêu nó. Nó cũng rất yêu bố.

Hôm nó chết không ai biết tại sao. Bởi vì trước đó nó vẫn rất vui vẻ.

Thế nhưng nó đã tự đưa nó sang thế giới bên kia. Ngay trong đêm.

Sáng ra mọi sự đã xong rồi. Nó như một thiếu nữ ngủ trong rừng. Giấc ngủ không bao giờ tỉnh dậy.

Hình như nó chết vì tình.

+++

Tình là cái quái gì ấy nhỉ? Đôi khi Nàng tự hỏi. Nhưng tuyệt nhiên không trả lời nổi.

Chỉ biết vì nó bao nhiêu người đau khổ.

Hôm trước Nàng gặp Anh ở quán caffe. Anh diện một cái áo mới rất đẹp. Cái áo mà Anh và Nàng kiếm được hôm đi lang thang ở Giảng võ. Anh vẫn bảo “ Anh chỉ hợp đi mua với em “

Nàng biết. Chỉ đi với Nàng anh mới kiếm được những bộ quần áo ưng ý. Có lẽ vì con mắt thời trang của Nàng không ai có thể phản bác được. Cái kiểu ăn mặc của Nàng khiến nhiều người để ý. Và dĩ nhiên cả Anh .

Hôm ấy đám bạn hỏi :

_ Vợ bao giờ đẻ?

_ Tháng 4

_ Con gái hay con trai?

_ Lại trai.

Nàng hơi sững người. Nàng cứ ngỡ Anh là người Nàng hiểu và thân thiết lắm. Thế mà chuyện anh có thêm một đứa con nữa Nàng lại không biết.

Hình như có lần Nàng hỏi : Anh sắp có con à?

Anh hỏi lại _ Anh đã từng nói gì với em chưa ?

_ Chưa, chưa bao giờ.

_Vậy thì không phải .

_ Thế sao mọi người lại hỏi điều đó.

Hình như lúc anh lảng sang chuyện khác. Nàng không để ý lắm.

Bởi Nàng tin anh nói rằng bất cứ chuyện gì anh cũng nói với Nàng đầu tiên.

Vậy mà anh lại nói dối Nàng. Để làm gì chứ ? Anh có đến 5 đứa hay 7 đứa con cũng đâu có liên quan gì đến Nàng. Nàng chỉ ngạc nhiên rằng tại sao anh phải giấu diếm điều đó? Chỉ ngạc nhiên rằng ai cũng biết hết. Chỉ Nàng là không.

Nàng quay mặt im lặng nhìn ra cửa sổ.

Nắng chói chang. Nếu tết mà cứ thế này thì chết mất…

++++

Anh gọi cô trên mạng:

_ Mai đi mua gối nhé !

Cô nhớ hôm trước bỗng nhiên anh hỏi cô có thích cái gối có thêu tên cô không? Lúc ấy cô háo hức nói : Có hay đấy.Nhưng rồi khi anh bảo mai đi mua gối nhé thì mọi hào hứng của cô bay biến mất rồi.

Một cái gối thêu tên cô để làm gì nhỉ? Lẽ ra phải thêu tên anh chứ? Cô sẽ ôm cái gối ấy khi nằm ngủ. Để nhớ anh. Cái gối mang tên cô phải ở chỗ anh chứ. Đâu phải ở chỗ cô.Chắc là một món quà anh vô tình nghĩ ra cho ngày lễ tình nhân.

Thế nhưng cô bỗng nhiên thấy đắng ngắt.Mọi thứ đều chán !
Cái gối thêu tên cô. Để làm gì nhỉ? Trong khi cái máy tính của cô đang cần một cái key để chống vi rút. Tuần trước anh hứa mua cho cô . Anh bảo sẽ mua luôn 1 năm.
Cô hỏi Bao nhiêu tiền. Anh nói cô hỏi tiền làm gì. Ừ thì thôi không hỏi. Chắc cũng không đắt lắm. Nếu đắt quá cô cũng không thèm lấy. Lấy làm gì. Cô cũng có thể tự mua. Nhưng được tặng dĩ nhiên là thích hơn. Coi như là được một sự quan tâm của người đàn ông cô yêu.Thế nhưng anh cũng quên béng mất.

Lúc chia tay anh quên không vào cái cửa hàng ấy lấy cho cô. Mà anh quên là chuyện thường. Từ lúc yêu nhau anh hứa mua cho cô những thứ gì xong rồi quên.
Cô cũng không phải loại người thèm của cải. Nhưng cô vẫn là đàn bà. Mà đàn bà thích được chiều chuộng. Thích những món quà dù bé nhỏ , dù rẻ tiền. Với cô thế là ấm áp lắm rồi. Nhưng anh toàn quên.Cô không muốn nhắc đến lần thứ 3.
Bởi tính cô cũng là kẻ hay tự ái. Có lẽ cô đã quá tự ái mất rồi...Cô im lặng...Và một cái tết không có anh... Có lẽ anh chẳng hiểu tại sao cô im lặng. Có lẽ anh đoán cũng như những lần trước đó. Cô dở chứng không thèm nghe điện thoại.

Anh hỏi cô có vấn đề gì không ?Vấn đề à? Vấn đề thì bao giờ chả có. Chỉ có anh không nhận ra thôi...

+++++++++

Văn Miếu những ngày Tết người ta chen nhau. Năm nào phố ông đồ cũng đông chật người. Năm mới người ta đi xin chữ. Cầu may mắn . Một chữ hay nhiều chữ tùy theo ý thích mỗi người. Năm ngoái cô đi cùng anh xin một chữ cho bố. Cái chữ ấy đúng tên anh.

Năm nay cô chẳng xin chữ gì. Dẫn con gái vào Văn miếu. Đám đông đi quanh bia đá sờ đầu Rùa. Người ta nghĩ sờ đầu Rùa thì có thể học hành giỏi giang, thi cử đỗ đạt.Con gái xếp hàng sờ bia đá và đầu rùa. Mẹ nó cũng sờ. Con gái hỏi mẹ có học hàng gì nữa đâu mà sờ.

Ừ già rồi học hành gì nữa. Nhưng kệ thấy người ta sờ cũng sờ cho vui.

Như một sự mê tín. Tiền vứt đầy trên đầu Rùa. Lát sau thấy một người bê một cái rổ đi hốt tiền.

Cô không xin chữ gì . Nhưng hai mẹ con mua một cái dây đeo cổ. Con gái chọn chữ đỗ đạt. Với nó chỉ cần học hành giỏi là ok rồi.
Cô biết chọn chữ gì trong muôn ngàn chữ ở đây. Phúc, lộc, thọ, tâm... hay gì nữa ? Cô băn khoăn định lấy chữ Phúc là Hạnh phúc. Nhưng rồi cô không lấy. Chữ cô lấy là Bình an.Chỉ cần cuộc đời bình yên là được rồi. Tiền tài phúc lộc... có rồi cũng phù du. Miễn sao mình sống được bình yên... Thế là đủ!

+++++

Mồng 6 tết cô lên Chùa. Một cái chùa cô chưa từng vào bao giờ. Nhưng có lần đi qua với anh.Cô rút quẻ. Đầu năm cô thường thích rút một cái quẻ xem vận hạn cả năm mình có may mắn không ? Cô không mê tín. Nhưng vẫn thích rút quẻ.Cô rút được một cái quẻ số 18. Cô mở ra và thấy ngay một chữ Rất xấu.

Chỉ cần lướt qua thôi cũng đủ thấy rằng mọi thứ đều không ra gì.Thế mà ai đó nói năm nay sao chiếu mệnh của cô đẹp lắm.Chắc chắn năm nay sẽ tốt.

Sẽ tốt là gì nhỉ? Lấy được chồng à ? Hay là cái mảnh đất của mình sẽ được ra mặt đường ? Ừ nếu mà ra mặt đường thì lên nhanh lắm. Tiền à? Cũng phải có số đẩy...

Cô nhìn quẻ xấu lặng lẽ lấy thêm tiền lẻ rồi đút chúng vào một hòm công đức.

Lạy Phật! Phù hộ độ trì cho con chứ !

Cô không muốn mang cái quẻ ấy về nhà. Báu gì. Tự nhiên mang lo vào người.Thôi cứ sống và nghĩ năm nay sao mình cực đẹp...

Tết thấy sao lạnh quá !

**********

Cô bạn bảo : Gặp lại người yêu cũ. Người yêu cũng mới bỏ vợ. Đang gạ lấy mình.
_Thế nghĩ sao?
_ KHông bao giờ. Lấy một lần sợ lắm rồi. Không biết là người ta khao khát tự do lắm à?Không ngu thêm một lần nữa đâu.
_ Chắc tại chưa đến số.Cô bạn sống một mình với cô con gái. Khá ổn. Thích làm gì thì làm. Đi đâu thì đi. Cái khoảng thời gian ngày xưa phải đâm đầu trong bếp phục vụ chồng bây giờ có thể tán gẫu với bạn bè. Tại sao không ? Tại sao lại phải phục vụ một thằng chồng luôn giấu diếm mình. Những điều quá tủn mủn...Tại sao không thể sống cho mình ? Tại sao?

Tôi chả biết tại sao đâu. Hôm qua đọc trên mạng một cô bé viết về những điều quý giá. Cô ấy có vẻ buồn vì cảm thấy cô đơn. Cô ấy chưa từng lấy chồng. Cô ấy chắc cũng khao khát mái ấm gia đình y như bạn tôi khao khát tự do.Người ta đã nói rồi: Hôn nhân là một cái thòng lọng. Người ở trong thì muốn chui ra người ở ngoài lại muốn chui vào.

Để làm gì nhỉ? Chả biết. Chỉ biết cứ kẻ vào lại có kẻ ra.Những điều vớ vẩn quá nhỉ? Nhưng cuộc sống là thế !

+++

Nó có em gái cũng bỏ chồng. Tại sao à? Vì chồng nó ngoại tình. Mà ngoại tình ngay với con bé làm cùng cơ quan vợ. Thằng chồng nó không kiếm nhiều tiền bằng vợ . Thế mà dám láo. Cái đợt nó đi công tác Sài Gòn chồng nó cặp bồ. Nó biết bỏ qua một lần. Lần sau chồng vẫn thế. Nó không chấp nhận. Đuổi chồng ra khỏi nhà.Nó kiếm thừa tiền. Đủ để mua nhà . Đủ để nuôi con. Vậy thì tại sao lại chấp nhận một thằng chồng như thế. Thà không có còn hơn.

_ Bây giờ em mày có thằng nào chưa?

_ Có rồi. Có một thằng si mê lắm. Con em ban đầu không đồng ý. Nhưng tao nói mãi. Cái thằng nó yêu mình nó phục vụ mình tại sao không lấy. Đòi thích một thằng giàu hơn có ô tô. Nhưng xe nó tiền nó mày có lấy được không``

Mày kiếm tiền đủ rồi cần gì thằng nhiều tiền nữa. Kiếm một thằng chăm sóc mày lo lắng mày không hơn à ?

_ Nhưng không yêu cũng khó sống nhỉ?
_ Thực tế lên một chút đi. Tầm này lấy một ông ổn định lo cho mình là được rồi.Lãng mạn làm gì nữa.?

Tự nhiên cô nghĩ đến anh: Anh sẽ chở em vòng quanh những con đường mình đã đi. Em nhớ quán caffe đầu tiên chúng mình ngồi không =?

Bao lâu rồi nhỉ? Cô nhắm mắt lại. Lãng mạn làm gì cái tầm này. Anh đâu có thể giúp gì cho cô nhỉ?

Hay là quên ?

++++

Hai mẹ con vẫn hay xem phim tình Hàn quốc. Những chuyện tình cũng thường vụn vặt.Yêu đương. Rồi bỏ. Rồi thất tình. Rồi buồn bã. Rồi chết.

_ Này. Mẹ nói với con gái.Sau này con có yêu ai nhỡ có không lấy được nhau. Hay nhỡ bị thằng nào bỏ cũng không được tự tử đâu nhé.

Con gái lườm. Thì bây giờ nó chưa biết yêu thì vẫn còn cho là mẹ nói linh tinh. Nhưng thêm vài tuổi nữa xem.

Như con bé 16 tuổi nhẹ dạ quá . Ngu ngốc quá. Dại dột quá. Sao phải vì yêu đứa nào mà bị mẹ ngăn cản lại muốn chết cơ chứ.

_ Đấy sau này con gái yêu đứa nào thì kệ nó nhá. Đừng ngăn cản. Nếu không...Cô bạn bảo.

Vớ vẩn quá. Đàn ông thiếu gì thằng. Sao phải vì một thằng không yêu được mà lại muốn chết ?

Nhưng chả vớ vẩn đâu.

Hình như cô đã từng ngồi trên tầng 7 nhìn xuống trời mưa tuyết thầm nghĩ : Giá mình có thể chết được thì tốt biết bao...

+++

Tối qua tan cuộc vui với bè bạn Nàng nhớ Anh kinh khủng.Như cô bé vẫn nói : ở giữa mọi người mình vẫn thấy cô đơn.Lâu rồi nhỉ Nàng im lặng. Anh cũng vậy.

Lần trước anh bảo nàng gan to. Thi gan với nhau mà anh đành chịu thua.
Tính Nàng gan lỳ từ bé. Nếu đã giận thật với ai thì quyết không làm lành.

Vậy mà tối qua Nàng định chạy qua chỗ anh làm. Nhớ anh quá !

Nàng nghĩ chỉ cần chạy qua nhìn mặt anh một cái thôi cũng đủ.

Nhưng rồi Nàng lại nghĩ chả để làm gì. Làm gì nhỉ?

Thà không gặp còn hơn. Đừng gặp.

Nàng nhớ cô bạn Nàng khổ sở thế nào.


_ Sao số em khổ thế chị. Toàn yêu phải đàn ông có vợ

_ Ừ bỏ đi. Bỏ đi em…

Nàng cười và đi về nhà…


++++

Trong cuộc vui một người đàn ông đến bên cô bảo

_ Này xem hình em thấy đôi mắt em chỉ muốn móc nó ra

_ Vì sao? Cô ngạc nhiên,

_ Vì nó quá buồn.

_ Tại sao đôi mắt em buồn thế ?

Tại sao em gầy thế ? Em sống có ổn không ? Sức khỏe thế nào ?

Cô cười. Em sống ok mà. Không bệnh tật gì.

_ Cố gắng béo lên chút nhé

Cô nhớ đám bạn gái bảo cô như suy dinh dưỡng. Thật vậy sao? Cô vẫn ăn tốt ngủ tốt. Không suy nghĩ gì? Sao đến lúc không béo lên được nhỉ?

Hay tại uống nhiều caffee quá ?

Người đàn ông cô gặp lần thứ nhìn cô bảo

_ Trông em buồn quá gầy quá nhưng được cái Viết rất hay.

Cô cười !

*********

Lâu không gặp em nhỉ?

Nhưng lần nào gặp cũng vẫn thấy thế. Gầy mong manh,

Kể từ dạo tình yêu của em trắc trở em có vẻ cay nghiệt với cuộc đời.

Không thể yêu ai hơn được người ấy. Một người mà em chưa từng gặp trong đời.

Hóa ra mạng ảo cũng có thể làm con người phát điên lên được…

++++

Quán caffe Chim xanh.

Cô bạn hẹn gặp. Lâu rồi có lẽ đến cả năm mới gặp lại.

Cô bạn có vẻ bận bịu. Đi công tác suốt. Mà không đi cũng thiếu thời gian la cà.

Quán này cô từng ngồi với anh. Ăn cháo Nấm. Món ăn anh ưa thích.

Hôm qua ngồi lại chỗ này đột nhiên nhớ.

Hình như hôm ấy vào ngày 20-10. Một bó hoa lan tím…

Cô bạn ăn bánh mỳ xúc xích. Cô không ăn gì. Chỉ uống caffe…

++++

_ Anh yêu em.

_ Vì sao?

_ Làm sao biết được vì sao…

Chỉ biết khi ở bên nhau là những nụ hôn cuồng nhiệt. Đắm đuối.

_ Anh chỉ muốn ở bên em cả đêm.

_ Em cũng thế.

_ Này nếu chúng mình sống với nhau chắc chỉ một tuần là ốm.

Em cười.. Làm sao có thể thế được.

Những cái ôm ghì. Chặt. Đau đớn nhưng hạnh phúc…

Rồi sau đó cũng để làm gì đâu nhỉ?

Mỗi người lại đi về một phía,

Em vẫn chờ đợi một hoàng tử nào đến đón. Như chờ đợi một cánh buồm đỏ thắm.

Lại nghĩ ngợi gì sao em… Đừng thế ! Nhé …

++++

Cô chạy trên đường đầy khói bụi. Ngày nào cũng hít đầy những thứ ô nhiễm. Ăn đầy những thứ gây bệnh.

Xăng lại tăng giá à? Mệt quá nhỉ? Tết nhất cái gì chả tăng...

Mà nghĩ làm gì. Lại lo những cái nhỏ nhặt rồi…

+++++++

Hết tết trời ấm dần lên.

Ngày đầu tiên đến trường.

Gặp lại lũ trẻ con.

_ Tết các con có được đi chơi đâu không ?

_ Có ạ. Con được về hai quê

_ Quê ở đâu

_ Con về quê ngoại và quê nội.

_ Thế quê ngoaị ở đâu, quê nội ở đâu

_ Con không biết.

Thằng bé lắc đầu. Ôi chết mất không biết gì cả.

Luc trẻ nhao nhao kể lể. Một thằng bảo con được đi du lịch. Du lịch ở đâu?

Đi Úc ạ. Bao nhiêu ngày ?

Một ngày ạ.

Ôi chết mất. Một ngày làm sao mà đi nổi. Vậy mà thằng bé vẫn cứ khăng khắng nói đi một ngày…

Lại náo loạn thưa gửi,

Hết tết rồi. Lại phải dậy sớm. Mệt quá!

Tự nhiên ngại. Tự nhiên muốn giá tết kéo dài thêm một tuần nữa. Đủ không nhỉ: Chả biết. Chỉ thấy ngại đi làm quá thôi !

*********

Ôi mệt mỏi vì những điều vụn vặt.

Bây giờ giá có thể ngủ một giấc ngon lành mà không phải mộng mị gì…

Và có lẽ đừng bao giờ tỉnh dậy…

Ô này điên à? Đừng ngu thế.

Chẳng qua đó chỉ là những điều vụn vặt thôi…




Những điều không hề vụn vặt ( II )

Nó chết đúng ngày giáp Tết. Hôm chạy qua nhà bà ngoại nó mồng 1 tết thăm. Bà khóc. Nước mắt lưng tròng. Bà bảo

_Đã bảo mẹ nó đẻ thêm đứa nữa mà mẹ nó không chịu nghe . Cứ bảo một đứa thôi là đủ. Đấy bây giờ mới sáng mắt ra. Con chết. Mẹ thì già rồi còn đẻ đái gì ?

Đẻ à? Ừ sao nhiều người thì muốn đẻ lắm con. Nhiều người lại không muốn. Mà sao nhiều người muốn thì lại không đẻ được. Còn người không muốn thì lại cứ dính sòn sòn.

Cái bệnh viện nơi tôi đến ấy một bên là đám đông đang chầu chực để thụ tinh nhân tạo. Còn một bên là phải cố tình bỏ đi những đứa con không thể sinh ra đời. Vì nhỡ…

_ Này cô 6 tuần rồi đấy. Tim thai rất khỏe. Sao cô không để đẻ. Cô mới có một đứa con mà. Để đẻ đi. Đẻ đi không mai sau muốn lại khó.

Người đàn bà ruột đau như thắt.

Không. Mình không thể để được. Dù chị muốn lắm. Chị muốn lắm. Bởi chị mới chỉ có một đứa con. Và con đấy là của người đàn ông chị yêu.

Thế nhưng chị đã phải bỏ nó đi. Đau lắm ! Nhưng không biết làm thế nào…

Đấy là những ngày cũng gần tết thế này…

++++

Chị không đẻ được. Trời sinh ra chị là đàn bà. Nhưng sao chị lại không đẻ được?

Cô bạn tôi bảo : đàn bà mà không sinh đẻ được thì khô khan lắm. Người như một cành cây khô.

Không biết đẻ. Khổ nhỉ? Nhà mà chỉ có hai người sẽ buồn tẻ lắm. Ngôi nhà thiếu vắng tiếng trẻ con sẽ chán ngán lắm.

Chị cố lắm. Nhưng không được. Thụ tinh nhân tạo tốn bao nhiêu tiền. Nhưng tiền không quan trọng. Tốn bao nhiêu thời gian và sức lực. Và cái tinh thần thì đáng nói lắm. Sẽ không bao giờ vui được khi mà cố gắng mãi mà không thành công.

Và người chồng…

Chồng chị thế là quá tốt rồi. Đàn ông bây giờ làm gì có chuyện vợ hàng chục năm chưa đẻ được mà vẫn chung thủy thế. Đàn ông á nếu bà không biết đẻ tôi đi tìm bà khác. Tại sao không ? Tôi cần một đứa con. Miễn là con tôi. Còn bà nào đẻ cần gì. Giống tôi con tôi.

Thế đấy. Xã hội bây giờ có quan trọng gì đâu. Cả gia đình cũng thế. Thích chia tay thì chia tay. Thích sống thì sống. Nhưng đàn ông vừa có vợ vừa có bồ là chuyện thường.

Tôi vẫn yêu thương vợ con tôi. Nhưng tôi vẫn yêu em lắm. Nghe có vẻ kinh tởm nhỉ?

Nhưng thế đấy. Thế mới là xã hội…

Chị không đẻ được. Ừ thôi số trời nó thế. Chị lo làm gì ?

Không lo sao được em. Anh ấy nói nếu năm nay không có con anh ấy đi tìm người khác đẻ cho …

Em hỏi xem kiếm cho chị xem có ai chịu đẻ thuê không ? Mất bao nhiêu tiền cũng được.

Cô nhớ hai vợ chồng cô bạn cũng khổ sở thế nào. Hai người cũng không sao có con được. Sau đó phải tìm cách thuê người đẻ. Giờ bọn họ đã có một đứa con trai. Nhưng cái giai đoạn trông người đẻ thuê đến khổ. Trông và giữ. Chỉ sợ nó ôm con mình chạy mất.

Bao nhiêu công sức. Bao nhiêu tiền của…

Sao lại có những người khổ sở thế nhỉ?

Cô lại nhớ như in. Hình như trong giấc mơ. Tim thai rất khỏe. Đẻ nhé. Đẻ đi.

Không ! Em không đẻ. Bỏ đi chị ạ!

Đúng là điên rồ! Giá có thể lấy con của người này đem cho người kia thì có phải đỡ khổ sở bao nhiêu không ?


++++

Sáng đến trường. Chị Hiệu phó bảo:

Này em có thể dạy thay vài tiết không ? Con bé nó bị hỏng thai rồi. Phải nằm viện.

Hỏng à? Cô nhớ hôm trước cái đứa ấy nó vừa khoe em được 1 tháng rồi đó chị. Chắc khoảng tháng 10 em đẻ. Chị lại phải dạy thay em rồi.

Cái bộ mặt nó háo hức. Chắc cũng mãi mới chửa được.

Thằng em họ vài tuần trước cũng mới hý hửng báo tin: Vợ em có em bé rồi nhé !

Thế mà chỉ sau một tuần sau thì thai hỏng. Vợ nó còn trẻ . Sinh năm 86. Vậy mà đứa đầu tiên cũng không giữ được.

Quái lạ sao bây giờ vô sinh và khó đẻ nhiều thế. Có một đứa rồi muốn đứa nữa cũng khó.

Người ta bảo tại bây giờ ăn uống toàn những thứ độc hại vào người nên thế.

Cho nên đẻ được là đẻ đi. Kiêng cái gì…

Con bé Tổng phụ trách người khô như cái cây. Nhìn chả tý màu mỡ nào.

_ Nó đã đẻ đâu

_ Sao bảo con nó 5 tuổi rồi.

_ Không phải con nó. Con chồng nó đấy.

Ối thế à?

Lại khổ rồi. Đàn bà sao khổ thế. Cứ phải đẻ .

++++

Lâu rồi gặp lại thằng bạn cũ. Chính xác là thằng đầu nói yêu mình.

Thằng đó giờ khá. Khá lắm !. Nhưng vợ đẻ toàn con gái. Hôm gặp nhau mấy đứa bạn cũ. Bọn nó hỏi mấy đứa rồi. Nó bảo bốn. Trời ơi bốn đứa.Thế đẻ nữa thôi ?

Tiền thì nó không thiếu. Nhưng chả lẽ bắt vợ nó đẻ nữa thật hay sao?

_ Có thuê bọn tao đẻ hộ không ?

Cô nhìn cái mặt hắn. Ngày xưa mặt đấy toàn trứng cá. Ngày xưa kỹ tính lắm. Thế quái nào cứ say đắm cô. Nhưng số cô không chịu yêu những thằng giàu. Số cô chỉ yêu thằng nghèo. Để rồi… đau khổ.


+++++++

Ông chú 70 tuổi. Vợ mới mất. Tầm tuổi đấy ai cũng nghĩ chú ở vậy dưỡng tuổi già . Nhưng chú bảo muốn lấy vợ. Họ hàng ai cũng nghĩ ừ thôi kiếm một bà tầm tầm 60 tuổi cho đỡ đần nhau tuổi già. Chứ tầm đấy còn máu me gì.

Thế nhưng chú vẫn muốn một bà trẻ đẹp. Và buồn cuời nhất là chú vẫn muốn có thêm đứa con.

Tính chú nóng nảy lại thích người ta phải nghe lời mình. Với vợ cũng vậy. Nên kiếm một đứa mà chịu nghe lời chú thì cũng khó. Trừ khi nó không có tiền. Mọi thứ phải phụ thuộc vào ông.

Rồi ông cũng kiếm được một bà còn trẻ. Kém chú đến 30 tuổi. Trời đất. Cả họ hàng đều choáng. Còn ít tuổi hơn cả hai đứa con chú.

Nhưng hai đứa con cũng không thèm can thiệp. Nếu chú sống được vui vẻ thì chúng nó chả giữ. Ai có phận nấy. Con gái theo chồng. Con trai rồi lấy vợ. Lẽ nào bắt bố chúng nó sống một mình. Ừ thì bố thích lấy ai thì lấy. Nhưng đừng lấy phải đứa nào đào mỏ lấy tiền đi.

Chú chẳng phải đại gia. Nhà cũng có tý tiền. Nhưng thích oai như cóc.

Cô vợ mới ở quê. Được ông bạn đảm bảo là chân chất. Thế mà ngày đầu về chả thấy chân chất đâu. Mắt lẳng lơ. Chỉ mong chú đưa mình về dinh cơ mấy tầng sống hưởng thụ.

Chị ta không có tiền . Lại có một đứa con ở quê. Cứ nghĩ chú sộp lắm. Cứ nghĩ sống với chú ừ thôi có già một tý nhưng chú thảo. Chú cho tiền. Kiểu gì cũng bớt khổ.

Chứ ở quê tầm này kiếm đâu ra tiền. Hy sinh một tý sống nó thoải mái.

Đàn bà khổ thế đấy. Không có tiền lại không có việc làm. Thôi đành làm kiếp tôi tớ cho thằng có tiền mà sống.

Nhưng muốn cũng chẳng được.

Ông chú ốm nằm liệt giường. Chị gái chăm sóc được 1 tháng thì xin về quê.

Có lẽ chị ta quá khổ sở rồi. Nhất là những cái chú hứa hẹn cho tiền về xây nhà ở quê và tiền hàng tháng đều không có.

Lúc ấy mọi người quay sang thương chị.

Mà thương thay cả cho ông chú. Lúc đấy mới sáng mắt ra rằng đàn bà trẻ đẹp ấy chấp nhận sống với chủ chỉ để lấy tiền.

Thương thay cho cả hai !

++++


_ Nhớ anh không ?

Thỉnh thoàng anh hay hỏi Nàng thế mỗi khi gặp trên mạng.

Có những khi nửa đêm . Khi anh vừa làm việc xong. Hay có hôm nào anh phải trực cơ quan anh hay gọi điện hay nhắn tin hỏi

_ Nhớ anh không ?

Anh nhớ em lắm.

Có nhiều khi Nàng đang ngủ . Bỗng nhiên bị điện thoại làm tỉnh giấc. Nghe điện thoại xong. Đọc nhắn tin xong thế là mất ngủ.

Có những lúc nhớ anh lắm. Nhớ quằn quại. Nhớ đến độ không ngủ được. Trăn trở quay mình.

Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ Nàng nhắn tin hay gọi điện chỉ để nói Em nhớ anh

Mà thôi. Nhớ để làm gì nhỉ? Mọi sự cũng đến thế thôi.

Ngày xưa Nàng nhớ có một anh chàng hay hát cho Nàng nghe. Mỗi lần Hắn đến thăm Nàng,Hắn hát rằng : Nhớ em nhiều. Nhưng chẳng nói. Nói ra nhiều. Cũng vậy thôi.

Hắn hay cười. Nụ cười hồn hậu. Chân thật. Không hề giả dối.

Thế rồi cũng vậy. Hai người chỉ thế. Không thể đến với nhau.

++++

_ Lão ý bao nhiêu tuổi hả chị?

_ Ôi giời có biết đâu. Hỏi tuổi lão , lão không chịu nói. Chắc sợ bị chê già.

Mà già quá còn gì. Tóc thì vẫn còn nhiều, còn đen lắm. Nhưng cái bộ mặt trời ơi sao mà nhăn nhúm.

_ Chết chị như điếu đổ thế kia. Sao không đồng ý đi chị

_ Cho chị xin hai chữ Bình an

Chị nhìn gã đàn ông say mê ôm chiếc đàn ghi ta. Gã đến hát cho chị và đám bạn chị nghe. Gã nghe nói chị thích hát lắm. Thế nên cố tình mang giọng ca của mình đến tán tỉnh chị. Mà công nhận gã hát hay. Đám bạn cũng khoái. Nhưng chỉ khoái một lúc thôi. Cho đến lúc ai cũng muốn đi ngủ mà gã vẫn say sưa hát thì không thể chịu nồi.

_ Này , cấm đứa nào khen lão một câu nào nữa đấy. Nếu không lão ngồi đến sáng chị em mình mất ngủ.

_ Anh hát hay quá ! Con bé quê Hải phòng bật thốt lên

Trời ơi. Em giết chị rồi. Đấy thấy chưa lão lại đang hát tiếp đấy. Thôi kệ thây chúng mày nhé chị đi ngủ trước đây. Người gì đâu à

_ Anh ơi thôi nhé ! Đến giờ bọn em ngủ rồi.

Người đàn ông vẫn tiếp tục say mê hát.

Chết mất ! Chết mất…

++++

_ Em thích đọc truyện ngắn phải không ?

_ Vâng thì sao ạ?

_ Anh sẽ mang đến cho em truyện để đọc nhé. Anh có mấy quyển rất hay…

_ Thôi anh ạ. Nhà em xa lắm…

_ Xa gì anh cũng tới được…

Tự nhiên cô nhớ thằng đầu tiên nói yêu cô. Hắn ta cũng hỏi cô thích đọc thể loại gì. Nhà hắn dạo ấy cho thuê truyện nên có một kho truyện đủ thể loại. Ngày ấy cô bảo thích tiểu thuyết. Và hắn mang đến cho cô cuốn tiểu thuyết dày cộp…

Người đàn ông mò mẫm mãi cũng đến được nơi cô ở. Xung quanh toàn rừng cây. Cô không nói gì. Lặng lẽ nhìn.

Một cốp xe đầy các loại rau. Những thứ mà chỗ cô không hề có bán. Nhiệt tình nhỉ? Yêu đi. Yêu cái gì. Chả thích.

Cả buổi cô quay mặt vào ti vi. Đàn ông này cô không thích. Mà đã không thích thì nhá nhiệt tình mấy cũng là con số O.

Cô bạn thân phải ngồi tiếp khách hộ. Cô lặng lẽ như một người câm. Suốt buổi không một nụ cười.

Đôi mắt dĩ nhiên bao giờ cũng buồn. Nhất là lúc không cười thì thăm thẳm hơn bao giờ hết.

++++

Cô viết thơ viết truyện làm cái gì ?

Có bán được ra tiền không ? Ngày xưa chồng cô hay nói thế đấy

Sao lại tiền? Sao cứ phải bán ra tiền mới được viết. Sao cứ phải lấy tiền ra để so sánh cái mình làm nhỉ``

Ừ anh kiếm ra tiền nhiều đấy tôi biết. Nhưng tôi có cảm xúc của tôi cơ mà. Và cảm xúc không cần trao đổi bằng tiền.

Hai người như hai cái bóng trong một ngôi nhà.

*********

Em lúc nào cũng như một đứa trẻ 15 tuổi.

Cô nhớ ngày xưa chồng cô hay nói thế. Cô 23 tuổi hay 32 tuổi cũng thế. Như 15. Lúc nào cũng ngu ngơ và hồn nhiên dễ sợ.

Chồng cô lúc nào cũng sợ cô ra đường dễ bị người ta lừa.

Cô ngố lắm sao. Ừ ngu nữa. Chị chả bảo thế còn gì,

_ Mày ngu vừa thôi. Sao lại bỏ đi. Về ngay đi. Tự dưng bao nhiêu của cải nhà cửa ô tô để cho con khác nó hưởng. Bao nhiêu công sức của mày.

_ Chị ơi em không cần tiền.

Làm gì có loại người không cần tiền nhỉ ? Chắc mình điên rồi. Không có tiền làm sao sống nổi,

Thế mà cô vẫn bỏ đi. Không đòi hỏi . Lại còn cống hiến chồng mình cho người đàn bà khác. Không ghen tuông. Không thù hận,

_ Chị cao thượng thật. Là em thì không bao giờ có chuyện đó.

Mình có cao thượng không ?

Chắc là không . Nhưng người không còn tình cảm thì tiền bạc có nghĩa gì.

Xin hai chữ Bình an thôi …

**************

_ Khi nào chúng mình đi biển một hai ngày nhé!

_ Ừ em thích đi biển lắm. Nhất là mùa hè.

Anh nói thế rồi quên! Hay là công việc bận quá mà quên nhỉ?

Mà thôi cô chẳng quan tâm. Bởi hè nào cô cũng về với biền…

Trời lại nắng lên rồi. Mùa hè lại sắp đến !

++++

Mệt quá ! Mệt mỏi thật.

Lại kể lể những điều vụn vặt rồi. Nhưng không hề vụn vặt đâu nhé. Cứ thử nghĩ mà xem…


Những điều không hề vụn vặt ( III )

Căn phòng chật ních. Chỉ vừa đủ kê một dãy bàn dài.

Đám đàn bà túm lại một đống, Bao giờ cũng thế . Trước giờ làm việc và giờ giải lao bọn họ cũng chụm nhau lại. Buôn dưa lê vì một vấn đề nào đó

_ Con em chồng tao ngày mai cưới. Một bà khai màn

_ Lại cưới ? Lần thứ mấy rồi?

_ Lần thứ 3.

_ Công nhận con bé siêu thật. Lấy lần thứ 3 . Gái hai con. Thế mà lần này vẫn cưới được thằng trai tân. Lại còn kém nó đến 5 tuổi. Công nhận con này khéo.

Cả đám đàn bà nhao lên như chợ vỡ. Khác gì đám học sinh đang nô đùa ngoài sân.

_ Đấy thấy chưa? Đám người quay sang chị. Mày á. Phải học tập nó.Phải biết à ơi đàn ông một tý. Chứ cứng đơ đơ thế thì có mà ở không đến già.

Chị tóc dài . Đuôi loăn xoăn. Dáng chị cao gầy manh mảnh. Trông mặt chị không đến nỗi nào. Dáng lại khá đẹp. Vậy mà mãi chẳng có anh chàng nào.

_ Thôi cho em xin các chị. Bảo em học cái gì em học được. Chứ học à ơi thì chịu.

Cô bật cười.

Hôm trước cô đọc đâu đó mấy bài về À ơi.

Rằng hai kẻ quen nhau trên mạng. Một hôm cô gái bảo chàng trai. Mình à ơi đi. Ừ thì à ơi.Rồi một hôm À ơi gái biến mất. À ơi giai buồn bảo Thôi mình về à ơi với vợ mình. Cũng vui.Đại loại thế . Cô đọc xong phì cười.Bởi chính xác Cô cũng thuộc thể loại chả biết À ơi...

***************

Đám đàn bà lại ngồi buôn như mọi lần. Bỗng điện thoại réo vang. Con bé dạy thể dục đứng lên nghe. Rồi bảo Con bé Tổng phụ trách con ốm xin đến muộn.Chị Hiệu phó gật.

Xong lại quay ra buôn. Con chồng chị ạ. Trước làm giáo viên dạy Nhạc. Đi đánh nhạc biểu diễn với nhau quay ra cướp chồng bạn.

Cô giật mình tròn xoe mắt/ Thật á?

Thật chứ. Em biết bọn đấy từ mấy năm trước mà.

Chưa dứt câu chuyện con bé Tổng phụ trách đến. Nó bảo. Thằng bé kêu đau bụng. Cuống lên. Em định đưa đi khám. Nhưng gọi cho Bố nó thì ông ý bảo cứ cho nó vào học. Nếu có gì thì bảo cô giáo nó gọi điện cho mình.

_ Em cũng sợ chứ. Cũng muốn cho nó đi khám xem thế nào. Không Mẹ nó lại bảo mình trông con nó không ra gì.

Đến khổ. Làm dì ghẻ sướng gì đâu.


*********

Anh bảo _ Sao chúng mình lại cứ hành hạ nhau nhỉ?

Ba tháng cô và anh không gặp nhau.

Anh bảo 90 ngày rồi đấy . Còn cô cãi 92 ngày chứ. Cô nhớ trong 3 tháng ấy có hai tháng 31 ngày .

Rồi chả chịu được anh gọi cho cô.

Cô cũng nghĩ thôi chả gặp nữa. Đơn giản là để đừng đau khổ. Quên một lần , đau một lần là xong.

Nếu còn gặp cô sẽ còn đau mãi mãi.

Không gặp. Nhưng cô biết không ngày nào cô không nhớ đến anh.

Nhưng tính cô bướng bỉnh. Cô sẵn sang nhận về mình mọi đớn đau. Để rồi câm lặng.

Không ai biết cô có một cuộc tình như thế.

**************

Buzz!

Chào em. Lâu lắm mới thấy em online. Em có khỏe không ?

Vâng chào anh. Em bình thường ạ.

Bình thường là thế nào?

Thì là không khỏe lắm nhưng cũng không bệnh tật gì thì chả là bình thường à?

Thế công việc em dạo này thế nào?

Cũng bình thường

Nghĩa là không có gì khá hơn nhưng mà cũng không kém đi. Mọi cái vẫn cứ bình thường .

Em nói chuyện bực mình thật.

Em nói đúng sự thật mà.

Hôm nào chúng mình gặp nhau đi.

Để làm gì ạ.?

Anh không hiểu tại sao em lại không đồng ý anh

Anh thấy anh rất chân thành với em. Anh tử tế anh đàng hoàng. Thế mà tại sao

Em và anh không hợp.

Thế nào là không hợp chứ?

Thì em thấy thế. Em không thích anh có thế thôi.

Điên quá. Lại muốn người ta nói trắng phớ ra thế á.

Thôi em giới thiệu cho anh một cô bạn khác nhé

Thôi...

Sao lại thôi_? Biết đâu anh và cô ta lại hợp nhau thì sao?

Thôi em ạ. Bằng chứng hiển nhiên rồi. Anh thích em mà cũng có được gì đâu.

Cô phì cười. Anh chàng muốn lấy vợ quá. Còn cô lại dửng dưng.

Nhớ cái câu anh ta thống thiết. Em cho anh được lấy vợ một lần đi,

Cô lại buồn cuời. Nhưng anh ta nghĩ đơn giản quá. Lấy vợ lấy chồng là có duyên số . Mà cô với anh thì hoàn toàn không.


*********


_Em đọc Sợi xích của Lê Kiều Như chưa?

_ Dạ chưa

_ Thế Bóng đè của Đỗ Hoàng Diệu ?

_ Chưa ạ.

_ Thế còn Tự của Y Ban?

_ Cũng chưa.

_ Trời đất thế những truyện đó mà em chưa đọc à?

_ Vâng có nghe quảng cáo nhưng thực sự đọc thì chưa.

Vả lại nghe đến có Sex là không thích rồi. Mặc dù cũng chẳng có gì ghê gớm !

_ Sex chẳng có gì xấu. Nhưng không hiểu sao viết ra một cuốn truyện về Sex mà lại bị lên án như thế.

_ Em không biết. Nhưng để có thể viết được cuốn sách khiến cho hấp dẫn độc giả được thì mới là khó. Còn sự thật mà thô thì em nghĩ không hay…

_ Anh thì khác…

Vâng dĩ nhiên anh thì khác. Đàn ông nào chả thế. Khác chứ. Khác thì mới gọi tên hai chữ đàn ông…

_ À quên mất Rừng Na uy thì em đọc rồi. Cô cười.


++++++++++++


Mùa đông em thường có bàn tay lạnh. Người đàn ông bảo : Em có bàn tay lạnh thế ? Nhưng anh nghe nói bảo người đàn bà có bàn tay lạnh thì có một trái tim rất ấm .

_ Thế em có trái tim ấm không?

_ Anh thấy thì không? Tại sao thế ?

Tại sao ư? Còn phải hỏi. Khi yêu thì trái tim mới ấm được chứ.

Gía như người ấy biết trái tim cô lạnh như tuyết nhỉ?


++++++++++++

Hôm qua đi đám cưới một con bé sinh năm 86. Con bé dạy lớp 5.

Không ai ưa nó. Bởi vì mới đợt trước nó cặp kè với một thằng dạy Nhạc cùng trường . Thằng này hình như sinh năm 82. Hiền, chăm và rất tử tế. Tử tế ở cái đoạn chăm chút con bé này từng tý. Lương bổng đưa hết cho Nàng. Đợt Nàng ốm chàng ở suốt bệnh viện chăm sóc. Vậy mà ra khỏi viện cái Chàng bị Nàng cho nốc ao.

Nhanh chóng đám cưới với một anh chàng khác.

Hôm chàng dạy nhạc xin chuyển trường vì quá đau khổ . Vừa nói vừa khóc. Cả hội đồng im lặng . Con bé vẫn hớn hở ở góc bàn phía cuối.

Không ai thích nhưng vẫn phải đi.

Bởi cuộc đời luôn là những điều oái oăm mà không ai muốn.

Không ai muốn nhưng vẫn cứ xảy ra.


Thế đấy.

**********

_ Vẽ đi con. Con vẽ rất đẹp. Mai sau thành họa sỹ đấy.

Thằng bé hớn hở cười.

Ngày hôm sau cũng thằng bé ấy nó bảo

­_Cô ơi lớn lên con không làm họa sỹ đâu.

_ Tại sao?

_ Bố con bảo làm họa sỹ nghèo lắm. Chỉ giàu khi nào chết thôi.

Cô giáo bật cười. Thằng bé nói tiếp:

_ Bố con bảo làm doanh nhân như bố con đựợc rồi…


+++++++++++

_ Cô ơi hôm nay vẽ đề tài gì ạ?

_ Đề tài gì nhỉ? À các con có biết hôm nay ngày gì không ?

Lũ trẻ con tròn xoe mắt ngạc nhiên: Ngày gì hả cô?

_ Ô hôm nay là ngày Giờ trái đất. Thế các con không biết à?

_ Dạ không. Giờ trái đất là gì hả cô?

_ Ừ thế này nhé tối nay khoảng 8h30 đến 9h30 nhà nào cũng phải tắt điện.

_ Nhưng để làm gì ạ?

_ Thì để tiết kiệm . Chúng ta cùng hưởng ứng theo thế giới nhằm giảm thiểu sự biến đổi khí hậu toàn cầu.

Lũ trẻ vẫn ngu ngơ chả biết gì. Hình như chúng vẫn chưa được ai nói về điều đó. Nên chúng vẫn hỏi tại sao phải tắt điện và tắt điện để làm gì?

Cuối cùng cô bảo _ Thôi bây giờ chúng ta sẽ cùng vẽ một bức tranh.

Trong bức tranh ấy sẽ vẽ các bạn ngồi trong nhà bên một ngọn nến. Ngoài trời là trăng sao…

Cuối cùng lũ trẻ cũng hoàn thành bức tranh với niềm háo hức kỳ lạ.

Chợt nhớ Giờ trái đất này năm ngoái cô đang cố nghển cổ nhìn pháo hoa ở Đà nẵng. Mệt nhoài vì chen chúc nhau. Và khi đó Giờ trái đất không những bị tối om mà sáng choang rực rỡ.

Ngược đời!

Đấy là năm ngoái. Còn năm nay khác rồi !

Cô sẽ ngồi ở nhà. Tự thắp cho riêng mình một ngọn nến. Y như bức tranh…

+++++++++++

Tháng 3 sắp qua rồi. Nhanh thật. Chỉ còn hai tháng nữa là hè về.

Lại mùa hè. Lại nóng. Và chắc chắn là lại biển.

Năm ngoái cô đi đâu nhỉ? Hình như anh bảo những ngày cô đi biển anh cũng đi. Cô không biết có phải là sự thực không? Nhưng vẫn thấy day dứt về những gì anh nói

_ Không biết gì về em khó chịu lắm,

_ Ừ không biết gì về nhau khó chịu thật anh nhỉ?

Có điều…

Hình như đợt rét này là cuối cùng…



Những điều không hề vụn vặt ( IV )

Anh thích Mu .

Còn em không rõ ràng thích một CLB nào cho ra hồn.

Nói chung em yêu bóng đá theo cái kiểu rất ngớ ngẩn. Thích đội tuyển. Thích Ý. Và thần tượng Totti.

Khi giải C1 bắt đầu em không mấy quan tâm. Còn anh chẳng bỏ trận nào.

Mãi cho đến bây giờ . Khi vào tứ kết. Những CLB đã lần lượt ra đi. Chỉ còn lại 8 đội thì em mới bắt đầu để tâm.

Anh thì vẫn ôm Mu không thay đổi. Còn em thì mắt nhong nhóng xem CLB nào còn sót lại của Ý thì ôm. Và tất nhiên đó là Inter.

Tối nay Inter sẽ đá với Moscow. Em hy vọng là Inter sẽ thắng.

Tối mai Mu sẽ đá với BM lượt về. Nhưng em lại không ủng hộ anh.

Không hiểu sao em biết nếu Mu thua anh sẽ khóc.

Nhưng em vẫn quyết tâm đến cùng không ủng hộ MU.

Không biết tại sao? Hay là em ghét anh rồi nhỉ

********

Mùa này người ta gọi là Mùa nhớ

Còn em nhớ anh gọi nó là Mùa vội.

Mùa vội cái gì cũng vội. Sáng mới mưa phùn ẩm ướt. Trưa đã nóng oi ả. Chiều lại vội vàng se lạnh. Như mùa đông.

Mùa vội nên lúc nào em cũng vội. Hôm đi làm cứ nghĩ trời nóng không mang theo áo khoác. Thế là chiều về co ro trong chiếc áo mỏng manh.

Mưa sụt sùi như thương khóc. Mặc áo mưa cũng dở . Mà không mặc thì sợ ướt.

Mà vội quá chả kịp mang áo mưa. Thế nên hôm nọ vừa để chống rét vừa để tránh mưa em mặc cái áo chống nằng.

Buồn cuời anh nhỉ?

******

Tháng tư đi đâu cũng bắt gặp hoa loa kèn. Thực ra từ độ cuối tháng 3 hoa loa kèn đã nở rộ. Chạy lên chợ hoa Quảng Bá đã thấy tràn ngập một sắc trắng xanh.

Nhưng em vẫn muốn dành cho tháng 4 là tháng của loài hoa em yêu.

Có lẽ chẳng ai biết em lại thích hoa loa kèn đến thế. Thích đến độ ngày lễ nào cũng muốn có hoa loa kèn để cắm. Thích đến độ ngày sinh nhật tha thiết mong muốn được người ta tặng hoa loa kèn.

Còn anh thì dửng dưng với loài hoa này.

Dửng dưng như là nghĩ mình không thích thì người mình yêu cũng không cần phải thích.

Rõ ghét !

Cũng chả hiểu tại sao nhiều lúc thấy yêu anh ghê gớm. Nhiều lúc lại ghét.
Hôm nay cô bạn bảo

Tối qua không ngủ được vì giận nhau với chồng. Mà lạ lắm nhé. Nhiều hôm thấy yêu chồng ghê gớm. Nhiều lúc nhìn thấy mặt chồng chỉ muốn vả cho vài cái. Ghét lắm ý.

Nhiều hôm chán xách xe lang thang buổi sáng xong về nhà nhìn chồng lại thấy yêu.

Nó bảo em> mày thấy lạ không ? Chẳng hiểu tại sao. Nhưng sự thực là như thế đấy…

Ừ có lẽ nó cũng giống em . Nhiều lúc nhớ anh yêu anh thế. Vậy mà nhiều lúc thấy mặt chỉ muốn… à không không đánh anh đâu. Chỉ thấy chán ngắt thôi.

Mà chán thì tốt nhất đừng gặp mặt nhau cho xong. Thế thôi…

******

Quán Kichi kichi.

Cái tên nghe lạ hoắc.

Nghe có vẻ âm hưởng của món ăn Nhật.

Người bạn từ nước ngoài về rủ đi ăn lẩu. Mã mây Kichi kichi nhé. Ừ thì đi. Ăn ở đâu món gì chả được.

Thế là ba người kéo nhau đi.

Lại nhớ lần chị ở Sài gòn ra. Chị gọi thêm anh bạn quen đến đón hai chị em từ khách sạn.

Cũng ba người kéo nhau đến quán NGon.

Hôm đấy cũng buổi tối. Chiếc xe Jep ạnh chàng mới mua. Anh chàng muốn đi quán xa để thể hiện tốc độ.

Nhưng cô bảo đường Láng Hòa lạc thì xa lắm. Thôi ra Ngon cho gần. Quán Ngon ở ngay Phan Bội Châu.

Ăn xong còn có thể la cà caffe cà fáo một tý. Không muộn mất. Chả hiểu sao dạo này cô hay lo về muộn.

Có lẽ tại cái xe máy không có chỗ gửi nếu không về sớm.

Kichi kichi hôm ấy cũng ba người.

Một quán ăn lẩu băng chuyền. Rất thú vị.

Cô chưa đến đây bao giờ. Nên lần đầu tiên đến cái gì cũng lạ lẫm.

Đầu tiên kiếm một chỗ ngồi đã có nhân viên vào bảo phải mua vé chỗ.

Cái vé này 10 nghìn một người. Mua là để giữ chỗ .

Chứ lúc ăn xong tính tiền thì được trừ lại.

Cô hỏi ăn thế nào? Tính tiền thế nào? Bởi mỗi quán có một kiểu ăn và tính tiền khác nhau.

Như lần trước cũng ba người đi ăn lẩu. Một quán lẩu Nấm ở Triệu Việt Vương.

Ba đứa vào chẳng biết ăn kiểu ở quán này. Cứ nghĩ như những quán khác. Gọi một nồi lẩu là xong.

Nhưng quán đó gọi một nồi nước tính tiền riêng. Gọi thêm mỗi đĩa để nhúng vào lẩu lại tính tiền riêng.

Kichi kichi này lại khác nữa. Một suất ăn là 118 nghìn đồng chưa tính thuế. Rồi ăn thoải mái. Chỉ có tiền nước uống là riêng.

Ban đầu họ sẽ cho bạn một nồi nước lẩu. Nước cũng có vài loại.Loại cay kiểu Thái. Loại không cay …

Bạn sẽ chọn một hay hai loại nước đó.

Còn các đĩa thức ăn được đặt trên băng chuyền. Nó cứ lần lượt chạy qua và bạn sẽ tha hồ lựa chọn.

Ăn bao nhiêu cũng được. Thoải con gà mái.

Anh bạn ở nước ngoài về ăn nhiệt tình.

Nhiệt tình y như một người cô quen biết. Nấm ở đây thì có mà ăn tha hồ. Hết đĩa này có đĩa khác.

Nhìn cái vẻ ăn nhiệt tình của anh ta cô cứ cười rũ rượi. Cô nhấc hết đĩa thịt này đến đĩa thịt khác. Từng chồng đĩa chồng cứ ngày một đầy lên.

Bọn nhân viên lại phải bê bớt ra. Nếu không thì bàn không có chỗ để mất.

_Ăn đi ăn đi chứ. Có mất thêm tiền đâu mà sợ.

Anh chàng ăn nhiệt tình lại nhắc nhở.

_Chắc chúng nó lỗ vì bọn mình mất. Cô thì khoái ăn rau và nấm.

Chưa bao giờ cô thấy một buổi đi ăn mà cười nhiều đến thế. Cười vì cứ như ăn không mất tiền. Nhưng thực ra là có mất. Chẳng qua là nó không tính tiền từng đĩa mình lấy. Cho nên thấy thú vị.

Và cứ ăn…cho đến khi cái bụng không thể nào chứa thêm nữa.

Một anh chàng quản lý chạy ra bảo Nhà hàng đang trong thời kỳ khuyến mại. Nếu các anh chị ăn 5 suất sẽ được một suất không mất tiền. Hôm nay anh chị ăn 3 sưất chúng tôi sẽ ghi điểm vào phiếu thì lần sau nếu hai người đến ăn thì chỉ cần trả tiền một suất. Cô ngó nhìn thấy hay hay.

Cầm phiếu và nghĩ … người nhiệt tình nào ăn đến đây ăn mới đã.

Bỗng nhớ … Mùa này có phải mùa nhớ không nhỉ?

********

Đám đàn bà hay tụ tập ở quán trà ấy.

Mà phần lớn toàn là đàn bà độc thân. Chủ quán trà đã quá quen với những khuôn mặt nhầu nhĩ. Thì rõ ràng nhẫu nhĩ. Bà nào cũng một hoặc hai đứa con rồi.

Khá lắm mới có bà độc thân một cách đúng nghĩa. Chưa lấy chồng lần nào.

Đám đàn bà cô đơn hay gặp nhau ở chỗ ấy. Cái chỗ dễ ngồi tiện lợi. Mệt có thể nằm lăn ra. Tự nhiên như người nhà. Đám trông quán quá quen với các chị.

Thỉnh thoảng cũng có tụ họp với cả đàn ông. Nhưng phần lớn thì là vì có sinh nhật ai đó. Hay họp hành quyết định vấn đề gì.

Còn lại phần lớn là đàn bà. Mà lại là cô đơn.

Đám đàn bà thuộc một hội nào đó. Mà cũng có thể tham gia nhiều hội. Có người có nhiều thời gian. Có người không rảnh đến mức gọi cái là ra ngay được.

Gặp nhau kiểu gì cũng hỏi nhau vài câu đại loại

Dạo này có gì mới không ?

Có anh nào chưa?

Mà anh gì anh gì thế nào rồi?

Lấy đi còn kén chọn gì…

Đại loại thế xong rồi cười ngất cả với nhau.

Nếu không cười thì mặt còn nhầu nữa. Nhìn khiếp lên được.

Thế nên cứ phải cười.

Vô tư trên moị nỗi đau khổ…

]]]]]]]]]]]]]]

Sáng nay chị bảo cô

Này tối thứ 7 anh ta hẹn đi chơi em không đi anh ta hỏi chị Nó có bồ rồi hả ?

Cô cười.

Thứ 7 đi chơi hát karaoke thì cũng thích

Nhưng tự nhiên ngại đi đâu buổi tối thế

Tối nào cũng phải về sớm.

Lo là lo cái chỗ để xe. Chứ còn người thằng nào vác cho là tốt.

Cô cười ha hả. Anh chàng chạy mất rồi.

Tại em ý

Chị nhìn cô. Cô nhìn chị.

Thế là mất rồi à? Thôi chắc là không có duyên chị ạ…

Chả sao. Cô cũng chả thấy mong gì…

Mùa này là mùa nhớ. Nhưng có phải ai cũng nhớ đâu

… ]]]]]]]]]]]]]]]

Đường phố. Bụi và tắc đường liên miên.

Ngày nào cô cũng phải chạy qua đoạn sông bốc mùi thối hoắc. Màu nước đen xì khủng khiếp.

Cảm tưởng ngã xuống đấy không chết vì nước . Mà chết vì bẩn.

Đoạn đường mà cứ cuối tháng thịt chó lại được bày ra phơi phới mời chào khách đi đường. Rồi có chiếc xe nào lỡ nhịp là bị lôi vào quán nhậu ngay.

Ngày nào cũng đi qua. Con đường quá quen thuộc. Bụi bặm và bẩn thỉu. Ngày nào cũng chen lấn. Hầu như ngày nào cũng bị chiếc xe nào đó phía sau húc vào một tý.

Mỗi ngày một tý đến nỗi cái biển xe lõm sâu lại. Cong vênh váo.

Cái biển số có hôm còn súyt rơi mất . Vì đã long hết cả đinh ốc vít.

Hôm đấy cô lại phải nhờ thằng trông xe lấy ốc khác vít chặt lại. Nếu không chả mấy chốc mà cái biển xe đi mất.

Ngày nào cũng dừng trước đèn đỏ. Đoàn người ứ lại các ngã tư. Rồi đèn xanh chưa kịp bật thì đám người phía sau đã kéo còi inh ỏi

Đi đi …Họ giục.

Cứ như là chậm một tý thì họ mất đi vài triệu. Mà nhanh một tý cũng có được đồng nào đâu. Sao mà vội thế. Lại chen nhau cố vượt. Khiếp quá đi được.

Ngày nào cô cũng phải nhăn nhó mặt mày. Ngày nào cũng nhường cho một vài người vượt trước.

Thôi mình sức yếu đi chậm một tý cho an toàn. Báu bở chó gì mà vượt nhanh.

Hôm đường tắc mấy chú công an đứng bên trường chỉ chỏ. Đèn đỏ vẫn vẫy cho đi. Cô vừa đi thì bị ngay thằng bên kia chửi. Cô bảo Ơ công an bảo đi mà. Thằng bỏ mẹ vẫn chửi.

Bà bên cạnh bảo Phải tay tôi tôi chửi bố nó lên. Chứ chị để yên thế à? Mình được quyền đi cơ mà.

Cô im im chả nói gì. Thôi nhịn tý cho nó lành. Chứ cái kiểu húc nhau một tý lại dừng lại chửi nhau thì có mà tắc thêm đường.

Mà dân Việt Nam chán thật. Đâm nhau cũng dừng lại xem. Chửi nhau đánh nhau cũng bu lại xem. Đường đã chật. Mỗi người dừng một tý là chết rồi. Có mà còn lâu mới thông

Đường mỗi ngày làm rộng ra mà chẳng bao giờ hết tắc.

Dự án xây tàu điện ngầm, xây cầu vượt, xây đủ thứ…

Cô lại nhớ đến cái vụ chặt hết các cây cổ thụ ở Hà đông. Để thay vào đó một loạt cây mới cho đồng loạt.

Và những dự án về sơn các nhà mặt phố… Dự án… cho ngày kỷ niệm 1000 năm Thăng long Hà nội.

Dự án nào cũng có vẻ vĩ đại. Nhưng dự án nào mới thự sự là thiết thực ?

Mà thôi nói làm gì. Cứ có dự án là có người được ăn tiền rồi.

Mà ai ăn tiền cần gì biết. Mình là dân đen biết nhiều… khổ lắm
!

]]]]]]]]]]]]]]]]]]

Cuối tháng 4 sẽ có nhiều ngày lễ được nghỉ. Ngày Giỗ Tổ Hùng Vương. Ngày 30.4 , mồng 1 tháng 5.

Nhiều ngày nghỉ là lại nghĩ đến đi đâu đó.

Ở nhà làm gì nhỉ? Buồn chết được.

Mà lang thang tầm này…

Mùa vội nên cái gì cũng thấy vội. Và mệt mỏi…

Ước gì …

Tramy's blog