Thân tặng HLK.Hy vọng em cũng thích câu chuyện này
Hắn.
Hắn cao 1m73. Bộ mặt không có gì đáng giá ngoaì nụ cười và giọng nói nhẹ nhàng.
Hắn. Một thằng đàn ông thuộc dạng mềm mỏng biết chiều lòng đàn bà.Không sang trọng , không cầu kỳ Hắn thuộc mẫu người giản dị dễ gần.
Hắn đến. Sau một tiếng điện thoaị gọi báo trước. Chắc Nàng không biết là hắn nghỉ hôm nay. Càng không biết là hắn có ý định đến thăm Nàng.
Hắn.
Hắn cao 1m73. Bộ mặt không có gì đáng giá ngoaì nụ cười và giọng nói nhẹ nhàng.
Hắn. Một thằng đàn ông thuộc dạng mềm mỏng biết chiều lòng đàn bà.Không sang trọng , không cầu kỳ Hắn thuộc mẫu người giản dị dễ gần.
Hắn đến. Sau một tiếng điện thoaị gọi báo trước. Chắc Nàng không biết là hắn nghỉ hôm nay. Càng không biết là hắn có ý định đến thăm Nàng.
Hơn một tháng rồi, kể từ cái hôm ở rạp Kino ấy Nàng và Hắn không gặp nhau. Không gặp mặt thôi chứ Hắn vẫn nhắn tin và gọi điện cho Nàng. Những tin nhắn vẫn nồng nàn hai chữ "Nhớ bạn".
Nàng có lúc đã cười khẩy"bạn ư? bạn bè gì mà gặp nhau hôn lấy hôn để như chưa bao giờ được hôn ấy". Nàng cười tự chế giễu mình. Nàng cố gắng kiềm chế tình cảm của mình lắm lắm mà không hiểu sao vẫn bị hắn cuốn đi không có cách nào chống lại được.
Hôm Nàng nghỉ 2 ngày Hắn cũng nghỉ một ngày thứ 7. Cứ nghĩ là sẽ có cơ hội gặp nhau. Lâu lắm rồi không gặp mặt Hắn cảm thấy nhớ và Nàng cũng vậy. Dù biết là không nên. Nhưng Nàng đã mất ngủ vì Hắn. Chính xác là 2hôm. Cứ tầm 2,3 h sáng là Nàng tỉnh. Và thế là nghĩ đến Hắn.
Nhớ cái cảm giác hôm ở rạp Kino. Nhớ cái lúc ở nhà Nàng ,hắn đi giày và túm lấy Nàng hôn.Nhớ cái lúc xem phim xong đứng lên ra ngoaì Hắn lại tóm lấy nàng hôn.Nhớ cái lúc đi cầu thang xuống Hắn cõng Nàng. Rồi cái lúc Nàng để quên điện thoaị cả hai chạy lên hộc tốc. May mắn sao điện thoaị vẫn còn. Hai đứa đi ra Hắn lại ôm lấy Nàng hôn...
Lần nào cũng là Hắn chủ động. Nàng luôn bị bất ngờ. Nhưng chả có lần nào Nàng chống cự laị. Chả lần nào Nàng từ chối.
Đơn giản một điều: Nàng thích.Nàng thích Hắn thật rồi. Như là Hắn đã thích Nàng. Thích chưa hẳn là đã yêu. Nhưng cũng gần như thế. Vì chả có ngày nào Nàng không nhớ đến hắn. Dù Nàng tự dặn mình nhiều lần hãy quên hắn đi. Hắn không phải là của nàng. Hắn không thuộc về Nàng. Mãi mãi là như thế. Dù nhiều lần trên mạng Hắn bảo không gặp nhau tốt hơn. Nhưng lần nào người muốn gặp nhau trước cũng là Hắn. Và Nàng không thể nào cưỡng laị.
"Hôm nay mình nghỉ.Mình đến thăm bạn nhé.Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau"
Nàng không ngờ là hôm nay Hăn đến. Nàng mặc bộ quần áo xoàng xĩnh đã mấy hôm rồi. Nàng muốn mặc một bộ mới. Nhưng không nghĩ là hắn đến nên không thay. Mà thôi kệ đi . Hắn đâu phải là người yêu của nàng. Nàng cứ để thế để Hắn thấy không phải lúc nào Nàng cũng trang điểm lộng lẫy. Không phải lúc nào Nàng cũng hấp dẫn bởi những bộ quần áo đẹp. Mặc dù thật lòng mà nói nàng luôn luôn muốn đẹp trước hắn.
"Ừ đến đi": Nàng nói vậy. Rồi chợt nghĩ "Sao chả bao giờ nàng nói được là Thôi đừng đến nữa muộn rồi...". Mặc dù Nàng ngồi ngáp ngắn ngáp dài từ naỹ. Hai cô bạn cũng vậy. Sắp đến giờ đi ngủ. Vậy mà Nàng lại còn nói thêm "Đến đây chơi tá lả. Nhà mới mua mấy bộ bài đấy".Chán thật . Đôi khi Nàng chán thế đấy. Chả bao giờ làm được cái cần làm. Cứ theo hứng. Thế rồi lại chán...
Hắn đến, sau hơn mot tieng dong hồ vi trời mưa tuyết.
Nàng xuống mở cửa và ngạc nhiên thấy hắn diện một cái áo khoác rất đẹp màu bộ đội. Không phải cái áo mọi lần đi với Nàng. Cái này đẹp hơn rất nhiều. Nàng thấy thế. Và thấy hắn mặc rất hợp. Trông bảnh hơn rất nhiều
"Hallo". Lần nào gặp nhau Hắn cũng chào vậy. Nàng mỉm cười" Lạnh lắm phải không?" Rồi Nàng và Hắn hôn nhẹ vào môi nhau. Cảm giác nhẹ nhàng và ngọt ngaò...
Hắn đến và được đón tiếp nồng nhiệt. Mọi người mời hắn ăn đủ thứ. Hắn được cái dễ tính. Cho gì cũng ăn. Và uống nước chè tỳ tỳ. Hắn có cái kiểu nói khôi hài mà ai gặp cũng dễ chiụ. Nàng thì cảm thấy Hắn dễ chịu ngay từ lần đầu tiên. Nhưng không biết rằng một ngày sự đễ chịu đó đã làm Nàng khốn khổ.
Bốn đứa chơi tá lả đến đêm. Hắn dường như chưa muốn về. Chỉ có Nàng và cô bạn là muốn ngủ. Ngày mai Nàng phải đi làm từ sớm. Hắn có thể ngủ đến 9h sáng nhưng Nàng phải dậy từ 5h30.
Nàng baỏ" Hết giờ thăm nuôi rồi". Cuộc chơi chấm dứt.
Hắn ngồi nghế cạnh Nàng. Một cô bạn trùm chăn ngủ. Một cô bạn đi vào toilet. Chỉ có mình Nàng và Hắn. Môi hắn chạm môi Nàng. Nàng cảm thấy lưỡi hắn uớt nhoẹt. Hắn đòi mở nhạc nhaỷ. Nàng không biết nhaỷ. Hắn kéo Nàng đứng đậy bế bổng nàng lên. Hắn kêu" Nhẹ quá". Có thể Nàng gầy. Nhưng nàng không thích beó. Đôi khi muốn ăn phải kìm nến. Nàng mở nhạc modeltalking và bảo hắn nhảy đi. Hắn nhảy một mình. Cô bạn tắt đèn tối om. Thắp nến mờ aỏ. Hắn nhảy khá đẹp. Nàng không ngờ. Tự nhiên thấy thích Hắn hơn rất nhiều. Nàng lấy album ảnh cho hắn xem,. Hắn bảo "Xinh gái thế mà không có ai rước a? Hay kén quá?" Nàng bảo "Ừ". Hắn cười" Lại còn ừ. Lấy chồng đi không ế đấy". "Không thích lấy". "Thì phải ở vậy một mình suốt đời". " Thích thế"
Rồi hắn nói Nàng có một giọng nói không thể nhầm lẫn với ai được. Hắn hỏi rằng giọng hắn có dễ nghe không? Nàng bảo "dễ". Không dám nói là " Ngọt ngaò". Nàng không muốn khen hắn bất cứ cái gì. Dù đám bạn Nàng đứa nào cũng khen hắn. Nhưng như Nàng đã nói rồi Hắn không phải thuộc về Nàng nên hắn có tốt hay xấu Nàng cũng không cần bận tâm. Nàng vốn hờ hững lâu rồi về chuyện tình cảm. Nàng chóng yêu nhưng cũng chóng chán. Lẽ ra hắn không nên quyến rũ Nàng. Lẽ ra hắn nên biết dừng lại ở đâu. Dù Nàng và Hắn lúc nào cũng nhắc nhở nhau. Nhưng rồi cuối cùng chẳng ai chịu rời nhau cả. Nàng đã từng xóa số điện thoaị hắn. Nhưng chỉ vài ngày sau hắn lại nhắn tin. Thế là nàng lại ghi laị. Cứ nghĩ nếu hắn gọi hay nhắn tin thì sẽ không trả lời. Nhưng lần nào thấy nhắn tin cũng vội trả lời. Dù lúc đó Nàng đã ngủ.
Hơn 12h đêm Hắn về. Nàng đưa hắn ra cửa. Đi giày xong là ôm lấy Nàng. Nàng cũng ôm Hắn. Bởi Nàng biết đó là điều tất yếu phải xảy ra. Gần 2 tháng rồi. Hắn nhớ Nàng và Nàng cũng vậy. Cả hai hôn nhau trong bóng tối. Không ai nói câu gì cả. Có cần phải nói không? Nàng không biết.. Mà biết nói gì? Và nói làm sao được khi đôi môi đã cận kề đến thế?
Hắn về rồi Nàng trở vào nhà ngủ.Giấc ngủ đầy mộng mị. Trong mơ Nàng thấy hắn. Hắn đến rồi đi..."Mộng đẹp như thủy tinh rơi..."
Nàng
Nàng nhỏ nhắn xinh xắn. Hồn nhiên và đơn giản. Nhìn Nàng không ai nghĩ Nàng có thể đau khổ về bất cứ chuyện gì. Bởi người ta luôn thấy nàng cười. Nụ cười vô tư và tinh nghịch.
Nàng đã từng thất bại một lần trong hôn nhân. Sau đó dường như Nàng rất khó yêu ai. Có nhiều người đàn ông thich Nàng. Thích ngay từ lần đầu tiên gặp mặt,nhưng Nàng chưa rung động vì ai. Không phải vì nàng không còn cảm giác về tình yêu.. Không phải Nàng mắc bệnh lãnh cảm. Cũng không phải vì Nàng sợ. Tuy nhiên không phải thằng đàn ông naò cũng tốt cả hay đểu hết. Mà là do Nàng chưa cảm thấy thực sự yêu .
Mãi cho đến hôm gặp hắn. Không biết là trời xui khiến thế nào làm cho Nàng và hắn gặp nhau.chẳng biết là may mắn hay xui xẻo đến với nàng. Giá như hôm ấy hắn không đi cùng thằng bạn đến chỗ hẹn thì có lẽ bây giờ nàng không phải nhớ về hắn nhiều đến vậy.
Hôm ấy nguời ta dẫn thằng bạn hắn đến giới thiệu với nàng. Nàng không thích cái kiểu làm quen bằng cách giới thiệu nên đám nào cũng đều không thành.. Bỗng nhiên hắn xuất hiện. Không nổi bật không đẹp trai hào nhoáng. Nhưng giữa hắn và nàng có một sự đồng cảm lạ lùng.. Hai nguời như có sức hút vào nhau.
Cả buổi tối hôm ấy chỉ có Nàng và hắn noí chuyện với nhau. Chẳng thèm để ý đến ông bạn ngồi trơ trọi một mình. Thằng bạn hắn trông cũng đẹp trai mỗi tội cù lần,chả biết nói năng gì..mà hắn thì nói năng thật dễ nghe. Tại hắn bỗng nhiên có mặt ngày hôm ấy. Thằng bạn hắn hỏi hắn rằng nàng có thích anh ta không? Hắn bảo không biét sao không đi hỏi nàng? Nhưng hắn vẫn hỏi nàng.Nàng cười"Thích nói với bạn anh ta hơn"
Thật ta Nàng không chết hắn ngay từ đầu.Nàng cũng có một số nguyên tắc cần phải có. Không bao giờ Nàng yêu người nào trước khi người đó thích mình. Ngày hôm sau hắn nhắn tin cho Nàng. Và bắt đầu một chuỗi ngày nhắn tin gọi điện.
Nàng bắt đầu cảm thấy nghĩ về hắn nhiều hơn. Dù biết là không nên. Nhưng Nàng không kiềm chế nổi. Nàng biết mình cần phải quên hắn. Nhưng cái hôm xem ca nhạc nàng đã để yên tay mình trong tay hắn..cảm giác thật nhẹ nhàng. Tay hắn mềm mại và ấm áp...
Nàng nhớ có một buổi tối hắn gọi điện rủ Nàng đi ăn . Hai đứa đi khắp trung tâm của cái nơi heo hút Nàng ở chẳng tìm được một quán ăn nào lịch sự. Đành phải vào ăn món bánh mỳ thổ. Nàng thích món naỳ.Hắn thì dễ daĩ. Bây giờ cho cái gì vào bụng là tốt lắm rồi. Ăn xong hắn đưa Nàng về. Định rủ đi hát karaoke nhưng sợ hôm sau Nàng đi làm sớm không dậy được. Mặc dù Nàng rất thích đi.
Lần đầu tiên chỉ có mình nàng với hắn. Hôm đó lần đầu tiên hắn hôn nàng. Lần đầu tiên với cái vẻ luống cuống hắn hỏi Nàng rằng hắn còn có thể yêu được nữa không? Nàng không hiểu ý hắn. Hắn đã vội trả lời rằng không. Hắn không thể nào yêu thêm được nữa. Nàng hơi buồn. Nhưng biết là hắn nói sự thực.
Hắn bảo lẽ ra không nên gặp nàng." Vậy có hối hận không?" Nàng hỏỉ." Bây giờ vẫn chưa muộn" Hắn bảo " Vậy thì đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau nhé. Từ ngày mai sẽ không gặp nhau nữa."Nàng bảo thế dù biết rằng như thế làm trái tim Nàng tan nát.
"Không gọi điện không nhắn tin nữa nhé?" Nàng gật đầu "Sẽ xóa số điện thoaị vào ngày mai".
" Không thỉnh thoảng cũng phải gọi điện hỏi thăm nhau chứ, bạn bè mà"
"Thôi khỏỉ" Nàng bỗng nhiên thấy ghét hắn ghê gớm.
Hắn vẫn ghé sát mặt nàng.Nàng bật cười" Bạn bè gì mà đòi hôn ?"." Lần cuối cùng.Hôn 10 cái rồi về nhé?" Nàng quay mặt và xuống xe. Hôm ấy hình như Nàng cảm thấy như mất đi một cái gì. Hắn theo nàng lên nhà. Sau đó vài hôm hắn lại nhắn tin. Và nàng không thể nào cưỡng nổi lại nói chuyện điện thoaị với hắn và... lại gặp mặt.
Sau mỗi lần gặp mặt hình như hắn lại sợ hãi điều gì. Nàng cảm thấy điều đó. Không bao giờ nàng hỏỉ. Nhưng nàng đoán được. Nàng vốn nhạy cảm. Mong manh và yếu đuối... Nhưng đôi khi lại can đảm lạ lùng.
Hai tuần không gặp mặt mới nói chuyện môt lần. Hôm đi làm về sớm nàng nhắn tin trêu hắn là nàng được nghỉ và đang ở gần chỗ hắn. Hắn gọi điện mấy lần nhưng nàng không nhấc maý. Bởi vì nàng vẫn phải đi làm. Dẫu sao nàng cũng cảm thấy an ủi là hắn vẫn nhớ đến nàng. Hắn không thực sự là của nàng, nhưng khi nàng cần hắn vẫn có mặt cơ mà. Đôi lúc nàng tự hỏi mình cần có một người đàn ông để yêu hay chỉ cần một chỗ dựa bởi một sợi dây ràng buộc? Nàng biết không thể như vặy nhưng để quên hắn thật khó khăn.
Nhớ lần trên mạng hắn hỏi nàng có biết bài " Như đã dấu yêu không?" Hắn viết" Ước gì ta gặp nhau lúc chưa ràng buộc"Nàng cười " Mình thích bài mãi là người đến sau hơn" Và lẩm nhẩm hát" Vì sao em vẫn mãi yêu người. Nguyện yêu anh yêu mãi muôn đời. Em đâu hay tình em đã đến sau..."
Bài hát chính là nỗi đau của riêng nàng và Tôi.
Tôi .
Người đàn bà có gương mặt baby. Đôi khi sôi nổi quá độ , lúc lại trầm tư sâu lắng. Tôi, người đàn bà sống bằng nội tâm , yêu bằng tâm hồn.Tôi người đàn bà đã từng lỡ một chuyến đò. Bây giờ thấy sợ khi nhìn thấy dòng sông. Không biết khi trời đã về chiều có còn chuyến đò nào nữa không? Và chuyến đò ấy không biết có đưa mình sang được sông và cập được bến an toàn không?Tôi, người đàn bà tự đặt ra cho mình rất nhiều nguyên tăc. Để rồi phải khổ sở vì chính những nguyên tắc đó. Tự cho mình cứng rắn dù trong lòng mình quá yếu đuối. Trước nàng tôi là kẻ cứng cỏỉ. Tôi luôn là kẻ che chở cho Nàng. Nhưng trước hắn tôi là kẻ yếu đuối. Dẫu sao hắn cũng là đàn ông còn tôi là đàn bà.
Tôi biết hắn và biết cả nàng. Tôi biết Nàng đang nhơ hắn. Nhớ một cách quay quắt. Dù cố che dấu bằng nụ cười thường trực trên môi.
Tôi vẫn biết nàng đang đau khổ.
" Tại sao không quên đi?" Tôi bảo Nàng.
Cô bạn tỏ ra nhăn nhó.đến khổ sở" Tao đã cố thử quên mà không được. Ngày nào cũng vậy tao chỉ mong hắn không gọi điện không nhăn tin. Nhưng cả tuần nay không thấy hắn gọi điện là tao thấy nhớ kinh khủng"
" Nhớ để được cái gì? Mày có được cái gì đâu Hắn có phải thuộc về mày đâu?"
Tôi đã cố khuyên nàng quên hắn. Nhưng xem ra nàng không phải tuýp người dễ quên. Tôi biết cả tuần nay nàng mong chờ điện thoaị của hắn.
Cả tuần hắn lặng thinh . Chắc là có chuyện gì đó xảy ra. Mà có thể là không. Đối với hắn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Chỉ có trời mới biết hắn đang nghĩ gì và đang muốn gì. Nhưng dù sao tôi cũng đoán ra hắn đang nghĩ gi. Dù sao tôi cũng là bạn hắn. Dẫu sao tôi cũng biết hắn đang sợ sau mỗi lần gặp nàng . Bởi sau mỗi lần gặp nhau bọn họ lại gắn bó hơn ,thân thiết hơn.
Tôi là kẻ thứ 3 lúc nào cũng lẵng nhẵng bám theo hắn và nàng. Bất cứ cuộc vui nào có mặt hắn và nàng là có mặt tôi. Đơn giản thôi vì mỗi lần Nàng và hắn hẹn gặp nhau là tôi lại bị kéo vào cuộc: Nàng muốn đến gần hắn nhưng lại sợ. Nàng lấy tôi làm cái bình phong. Những tuởng rằng tôi có thể ngăn cách cho Nàng không đến gần hắn. Nàng tưởng rằng có mặt tôi hắn không thể đốt cháy lên lên ngọn lửa tình.
Hóa ra Nàng nhầm. Cả tôi và hắn cũng vậỵ. Hắn lôi nàng và tôi đi hát karaoke, đi Kino đến sáng. Lần nào chia tay hắn ,chúng tôi cũng rã rời vì mệt. Nhưng tôi vẫn nhận thấy ánh mắt hắn dành cho nàng. Nó đắm đuối và đam mê. Nhưng hơi rụt rè. Nhất là khi cảm nhận được sự chú ý của tôi. Hắn không biết rằng tôi đã thấy hắn và nàng hôn nhau thế naò. Cả hai không thể biết được. Bởi vì họ chỉ chú ý đến nhau. Có thèm để ý đến ai nữa đâu?
Hơn một tuần rồi , kể từ cái buổi tối hắn đến hình như bọn họ không liên lạc với nhau. Tôi thấy nàng trầm tư hẳn. Nàng ít nói ít cười. Cái hồn nhiên dường như biến mất .
"Nếu nhớ quá thì gọi điện cho hắn đi" Tôi bảo .
Nàng lắc đầu" Thôi tao chịu được. Mà có lẽ không gọi thì hơn. Chắc từ nay tao sẽ không gặp hắn nữa".
"Có được không đó? Tao không tin. Lần trước hơn 1 tháng gặp nhau.mà lần này còn nồng nàn hơn lần trước"
Nàng gượng cười. Tôi thấy trong đôi mắt một gợn buồn nhấp nhô. Chỉ một gợn thôi cũng đủ làm lòng tôi phải nao nao.. Tôi khẽ lắc đầu. Nàng nói "Tao không can đảm được như maỳ" Nàng sắp khóc. Còn tôi thì sửng sốt Tôi can đảm ư? Có lẽ với Nàng là như vậy.
Không bao giờ tôi khóc trước mặt mọi nguời. Cho nên không ai biết tôi là kẻ yếu đuối. Tôi đã cứng rắn lên rất nhiều, tôi đã không dễ dàng rơi nước mắt như Nàng. Còn Nàng dễ rơi như trẻ con. Rơi bất chợt và bất cứ lúc naò. Tôi thì không. Tôi có thể nén trong lòng. Và khi chỉ có một mình mới tuôn rơi.
Tôi tự cho mình là kẻ can đảm. Tự cho mình một nguyên tắc mà đôi khi trong đời cũng phải hiểu rằng sống chẳng thể theo một nguyên tắc nào hết. Nhất là tình yêu.
Nếu là tôi không bao giờ tôi yêu hắn. Nàng cãi " Không yêu chỉ mới thấy nhớ thôi "Ừ thì cứ cho là chỉ nhớ thôi. Không yêu mà cái bộ đã thẫn thờ đến thế nữa là yêu. Nàng cho tôi xem những tin nhắn của hắn. Cũng nồng nàn và tha thiết lắm. Cũng nhớ nhung thật nhiều. Nhưng đúng là chưa nói đến chữ "yêu"
Tôi nhớ hôm hắn chở tôi và Nàng đến một quán ăn Ý. Ấn hai đứa vào ghế bắt gọi đồ ăn. Hắn phải đi làm việc tiếp nên không yên tâm. Đi rồi vẫn gọi điện bảo "Hai đứa phải gọi đồ ăn nhé,không được chỉ uống đâu đấy. "Hôm đấy tôi bật cười và bắt nàng ăn cùng. Hắn quay lại còn giễu cợt" Được ăn có người trả tiền hộ sao không gọi món gì thật đắt tiền vaò?" Hôm ấy thấy hắn thật sự đáng yêu . Thảo nào nàng thích hắn đến vậy.
Tôi bật cười. Kể cũng lạ cho hai người. Không ai chịu nhận rằng yêu nhưng lại nhơ nhau đến kỳ lạ. Chắc bữa nào tôi phải gặp hắn để nói cho rõ ràng. Tôi không muốn cả hai đau khổ.Vì hắn là bạn tôi . Và Nàng cũng vậy.
----------------------------------
Bữa tiệc bắt đầu từ lúc 8h tối. Nhưng phải đến gần 9h tôi mới có mặt. Sau khi bắt tay chủ nhà và làm mấy thủ tục chào hỏi mọi nguời thì người đến bên tôi là hắn.
Tôi hơi giật mình. Chỉ hơi thôi Vì tôi thừa biết đến đây sẽ gặp hắn. Hắn mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc mà tôi nhớ đã có lần đi chơi hắn mặc. Giật mình là vì trông hắn có vẻ hốc hác. Đôi mắt có vẻ không nhanh nhẹn và ánh lên những tia buồn. Kỳ la. Mới mấy tháng thôi không gặp mà trông hắn như người xa lạ.
"Hallo".Hắn chào tôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay hắn chìa ra. Cảm nhận sự ấm áp từ đôi tay người đàn ông.
"Thế naò? Bạn vẫn khỏe chứ?" .
" Vẫn khoẻ.Còn bạn?"Hắn khẽ đưa mắt nhìn sau tôi.
Tôi cười"Không có nàng đâu.Mình đến một mình"
Một thoáng thất vọng. Chắc hắn buồn lắm. Vì chưa bao giờ hắn thấy tôi đi một mình. Bất cứ cuộc vui nào có tôi là có nàng. Hắn chưa hề thấy lần nào vậy. Nhưng lần này là sự thực.
Hắn kéo tay tôi " Đi đi tôi cần phải nói chuyện với bạn.Chúng ta rời khỏi nơi đây". Hắn kéo tôi rời khỏi đám đông đang chúc tụng nhau bằng bia rượu và những món ăn ngon.
Vợ chồng chủ nhà lấy làm ngạc nhiên nhìn tôi và hắn. Cô vợ chủ nhà còn nhìn hắn khẽ thì thầm "Chị ấy phải không? Đẹp đấy chứ anh?". Hai má tôi bừng đỏ. Nhưng chợt thấy buồn cười vì biết họ lầm tưởng tôi với Nàng. Anh bạn chủ nhà lấy làm tiếc vì tôi chưa kịp ăn uống gì đã bị kéo đi. Đứa con trai đầy tháng đang oe oe khóc. Họ hạnh phúc thật.
Sao mình không được hạnh phúc như thế?
---
Hắn đưa tôi đến một quán cafe yên tĩnh . Chỉ có nhạc nhẹ du dương và ánh đèn màu yếu ớt.
" Tại sao nàng không đến?"
" Nó bận đi với người khác rồi"
" Với ai?"
" Chẳng phải là bạn muốn nó lấy chồng sao? Chẳng phải là bạn lo cho nó không lấy được chống sao? Bây giờ còn đi hỏi câu đó?"
Hắn vò đầu" Bạn không hiểu.Phải tôi lo cho nàng không lấy chồng nếu chúng tôi còn gặp nhau.Nhưng trhật sự không gặp nàng tôi cảm thấy nhớ.Thật sự biết nàng đi với người khác tôi cảm thấy đau khổ.Tôi không biết đó có thể gọi là yêu không?Nhưng tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào khi biết rằng hôm nay nàng không đến đây mà lại đi cùng người khác."
"Phảỉ. Nó đi cùng người đàn ông khác. Rất có thể bọn họ sẽ lấy nhau. Còn bạn thì sao? Bạn có thể cho nàng cái gì? Cứ cho là bạn yêu đi. Nhưng bạn không thể cưới nàng. Bạn hãy nghĩ xem bạn có thể bỏ vợ con vì Nàng không?"
Hắn lại vò đầu bứt tai "Ôi ôi Tôi không thể . Đúng là không thể hy sinh được vì nàng. Nhưng làm sao tôi có thể chia tay vợ, bỏ rơi hai đứa con tôi"
"Thấy chưa? Đàn ông thằng nào cũng thế cả. Muốn cả vợ con lại muốn cả bồ. Bạn nên biết rằng Nàng không phải là loại người ấy. Nàng không muốn phá vỡ gia đình bạn. Lại càng không muốn chỉ là kẻ thứ 3"
" Tôi biết, tôi biết.Bạn có biết là chính vì điều đó nên tôi càng yêu nàng hơn. Nàng không phải là kẻ dễ daĩ. Bạn có biết rằng chúng tôi chưa có chuyện gì xảy ra cả ,chỉ có ...hôn nhau"
Tôi nhếch mép." Mình biết.Nhưng nếu cứ gặp nhau nữa theo đà của hai người thì tình cảm không chỉ dừng ở những cái hôn đâu"
Hắn rút điếu thuốc lá và rit hơi daì. Tôi thấy đó là điếu thuốc thứ 5 từ lúc gặp. Lần đến thăm nàng chỉ trong một buổi tối hắn cũng đốt đến 5 điếu thuốc. Nhưng xem ra tối nay hơn là cái chắc.
" Sao bạn lại biết? Có phải cái gì nàng cũng kể cho bạn không?"
" Không phải cái gì cũng kể .Nhưng mình có thể đoán được"
Hắn kể lể "Bạn biết không? Ngày sinh nhật tôi nàng không đến. Dù Nàng hứa là sẽ đến: nàng còn nói là đã mua quà cho tôi . Vậy mà hôm đó nàng lại đi chơi với người đàn ông khác"
" Mình biết .Hôm đó bọn mình đi với nhau Người đàn ông đó thích nàng nhưng Nàng lại nhớ về bạn"
" Tôi không biết .Chỉ biết là ngày lễ tình nhân tôi nghỉ thêm một ngày hy vọng nàng trở về.Nhưng Nàng vẫn không về"
" Phaỉ. Ngày hôm đó bọn mình dự định trở về. Nhưng nghĩ là bạn phải đi làm rồi nên quyết định ở laị. Người đàn ông đó tặng Nàng một bông hồng đỏ rất to và đẹp"
Tôi chợt nhớ nàng có mua một món quà cho hắn. Nhưng cái ngày sinh nhật đã qua mà bọn họ không gặp nhau . Tôi hoỉ" sao không đưa hắn?". Nàng không trả lời. Chợt noí" Thôi có khi gặp nhau thì không còn mặc được nữa" Ừ có lẽ thế thật.
Mua hè sắp đến .Cái áo đó lại thuộc về mùa đông.Cái áo màu xanh bộ đội chắc là rất hợp với hắn."
Hắn nhìn tôi" Thật ra tôi biết nàng lâu lắm rồi.Từ ngày xưa.Hôm tôi gặp lại Nàng tôi hơi sững sờ.Nàng thì không nhận ra tôi.Ngày xưa tôi biết chồng nàng.Đó là một người đàn ông gia trưởng và bảo thủ Đã có lần tôi chở bọn họ về khi xe của họ bị hỏng.Ngày đó nàng luôn đuợc người đàn ông đó đưa đón.Nàng chưa bao giờ đi đâu một mình.Nàng không hề có chút ấn tượng nào về tôi bạn ạ.Còn tôi thì có rất nhiều.Nàng trẻ con và vui nhọn hồn hiên và nhí nhảnh"
" Bạn cũng là kẻ khôi hài được nhiều người yêu quý mà"Tôi bất chợt nhìn hắn.Không ngờ trong tâm trí hắn hình ảnh về Nàng thật quá nhiều.Hắn không biết rằng đám bạn tôi đứa nào cũng khen hắn.
" Nàng thế naò?"
" Cũng như bạn thôi.Đau khổ nhưng chịu đựng"" Bạn bảo tôi phải làm thế naò?"
" Đừng gặp nhau nữa.Hãy quên nhau đi"
" Bạn là người cứng rắn.Tôi sợ tôi không làm thế được.Tôi đã thử một lần.Gần 2 tháng chúng tôi mới gặp nhau.Vừa nhìn thấy nàng là tôi muốn ôm lấy ngay"
"" Rồi sao? Khi bạn về nhà bạn lại cảm thấy hối hận.lại muuốn cần phải quên nàng đi để lo cho vợ con đúng không?Không thể nào lựa chon mà muốn cả hai?Muốn lúc buồn thì đến với nàng? Còn bình thường thì làm người chồng người cha mẫu mực?""
"Tôi không muốn thế.Nhưng tôi không thể quyết đinh được"
" Hãy thử tưởng tượng thế naỳ.Tôi nhấc ly cafe của hắn lên " Nếu tôi cho một thìa nước mắm vào đây bạn có uống được không?"
"Tất nhiên là không rồi.Kinh khủng"
Tôi bật cười " vậy thì bạn hãy nhớ nàng là Nàng và vợ bạn là vợ bạn.Không thể để chung hai người được đâu.
Mặt hắn ngây dại Tôi nhìn và chợt nhận ra tại sao nàng thich hắn thế Hắn không đẹp trai lắm Nhưng mọi nét đều hài hoà,Nhìn vào thấy dễ chịu Nhất là giọng noí.Nghe êm ái mượt mà.Đúng như Nàng nói : không dám nói là ngọt ngào
Đôi lúc tôi tự hỏi Nếu hắn yêu tôi chắc gì tôi đã vượt qua được cám dỗ Trong mọi cuộc vui hắn luôn là thàng đàn ông ga lăng nhất.Tôi đâu có phải là kẻ cứng rắn.Bây giờ bỗng thấy thèm một bờ vai đẻ tựa vaò.Hắn nắm tay tôi thật chặt Bàn tay có những ngón thon dài mềm mại như đàn bà.Chợt thấy sao tay mình thô rap thế? Chợt nhớ đến một người đàn ông đã noí" Anh thì nghĩ đơn giản là chỉ cần hai người yêu nhau thì đã là của nhau rồi"Lúc đó tôi bảo đàn ông thì chỉ nghĩ đơn giản còn đàn bà phức tạp hơn nhiều. Em chỉ muốn anh là của riêng em .Cũng như nàng vậy :Làm sao nàng có thể chia sẻ hắn với ai được?
" Về đi mai mình còn phải đi làm" Tôi bảo
" Tôi đưa bạn về" Hắn nói
Tôi không từ chối Vì biết bây giờ cũng muộn rôi.Hắn lại là bạn lâu năm .Để cho hắn đưa về cũng có sao.
Hắn dừng ở trước cửa nhà.Tầm này chắc nàng đã đi ngủ.Trong đêm tối hắn nhìn tôi" Sao bạn không lấy chồng đi?" Vẫn câu nói như đã nói vơi nàng
" Ừ bây giờ lấy chồng thật khó.Mình đang cố nhắm mắt để lấy chồng mà chưa được"
" Tôi lo cho bạn" Tôi nghĩ chăc cũng lo cho Nàng lắm
Chợt nhớ đên một người đàn ông" Nếu em rời bỏ tôi tôi sẽ có ngay người đàn bà khác .Còn em sẽ không sống nổi đâu"
Tôi vẫn đang sống khi không có anh ta.Nhưng đúng là anh ta đã có người đàn bà khác. Đàn ông mà.Tôi chậc lưỡi.Cũng chẳng có gì đáng để mình nuối tiếc....
" Bạn về đi.Giờ này nàng chắc ngủ rồi"
" Bạn nhớ lấy chồng đi" Hắn baỏ và nhớ nói với nàng : tôi nhớ nàng lắm Chắc hôm nào đó bạn dẫn nàng về chúng ta gặp nhau nhé"
" Thôi đi tôi không muốn lẵng nhẵng bám theo hai người Tôi không muốn là kẻ thừa Tôi cũng phải đi tìm người đàn ông cho mình chứ?"
Suýt nữa tôi bật khóc Chỉ suýt nữa thôi Nhưng tôi kịp dừng lại
Gió đêm hơi lành lạnh, hè rồi thời tiết đã ấm dần lên, vậy là tôi đã sống qua thêm được một mùa đông cô đơn
Hắn nổ máy cho xe chạy Tôi nhìn theo tự nhiên thấy rưng rưng...
***
Tôi leo lên nhà . Mệt mỏỉ, nghĩ bây giờ đuợc ngủ ngay thì tốt
Nàng chưa ngủ .Nó đến bên tôi khẽ thì thầm" Hôm nay tao đi chơi rất vui .Anh ấy rất tốt rất đẹp trai.a... hôm nay hắn gọi điện mấy lần nhưng tao không nhấc may.. a.. mày có gặp hắn không?"
" Không gặp Thôi ngủ đi mai có gì nói sau"
Tôi ngáp dài và leo lên đệm nằm.Nàng vào toilet có vẻ tư lự vì không thấy tôi nhắc đến hắn
Bất chợt tôi nhận thấy dưới gôi một tờ giấy đã bị vò nát.Nét chữ nàng còn mới"Hôm nay tôi đi chơi với một người nhưng lại nghĩ tới người ấy .Tôi nhơ người ấy kinh khủng.Nhớ lắm không thể nào quên được"
Tôi thở dài .Nuốt nước mắt vào trong
Đêm lặng lẽ đến.Chợt nghe vang đâu đây như có tiếng thủy tinh rơi.Giấc mộng nào rồi cũng sẽ tan.Tình nào đẹp rồi cũng phôi pha.Chợt đau nhói khi bài hát tôi yêu thích vang lên
"Mộng đẹp như thủy tinh rơi.Tình ta nát tan những kỷ niêm....."
TraMy'sblog